Tâm Sự
Sau đêm m:ặn n:ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh:èo một t:ỷ rồi biệt tích, 7 năm sau...
Sau nhiều đêm thức trắng, My cắn răng đem tiền đưa mẹ đi viện. Phép màu xảy ra — ca mổ thành công. Mẹ khỏe lại, hai mẹ con mở một quán cháo nhỏ sống qua ngày. Nhưng tận sâu trong lòng, My chưa một ngày thanh thản.
Tôi phải cảm ơn cả h:ọ nhà anh… Ngày đi làm thủ tục nhận nhà, bố mẹ chồng nằng nặc…
Khi tính đến chuyện cưới xin, cả hai thống nhất sẽ mua nhà trước. Ngọc góp 1 tỷ 7 – phần lớn từ khoản tiết kiệm mà bố mẹ cho. Nam gom góp được 700 triệu, là tất cả những gì anh tích cóp được và mượn thêm từ bạn bè. Ngọc không so đo. “Của chồng công vợ, miễn sao cùng nhau cố gắng là được,” cô từng cười.
Vừa 18 tuổi, tôi lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở hy vọng đổi đời…
Được 6 tháng thì tôi quen một đại gia hơn 20t là khách quen của quán. Ông ta ngọt nhạt: “Đ:ẻ cho anh lấy 1 thằng con trai nối dõi, em sẽ có 300 triệu, tha hồ làm lại cuộc đời”. Nghe bùi tai, tôi đồng ý dọn đến căn chung cư ông ta thuê sẵn, đến khi có b:ầ u. Ai ngờ ngày tôi v: ỡ ố: i sinh con cũng là ngày ông ta..
Ngày chồng sang sống với bồ, vợ lẳng lặng mở két lấy 300 triệu rời nhà ra đi…
Sài Gòn đổ mưa như trút nước đúng ngày Linh kéo vali rời khỏi căn nhà mình từng gọi là “tổ ấm”. Không một tiếng cãi vã, không một lời níu kéo. Chỉ có tiếng sấm rạch ngang bầu trời khi cánh cửa nhà khép lại phía sau lưng cô. Còn anh – Hoàng – đang ngả lưng trong vòng tay người đàn bà khác, không biết rằng, cơn giông thật sự vừa mới bắt đầu…
Hạnh muốn làm cô giáo, nhưng ước mơ của em mãi dang dở ở tuổi 18…
Ở một vùng quê nghèo ven sông, có một cô bé tên Hạnh. Từ nhỏ, Hạnh đã ước mơ trở thành cô giáo. Mỗi chiều tan học, em lại về nhà lục tìm những quyển vở cũ, tự chấm điểm, giảng bài cho những con búp bê bằng giọng điệu đầy say mê. Với Hạnh, đứng trên bục giảng là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Nữ sinh đội kh:ăn ta:ng đi thi – câu chuyện phía sau khiến cả trường rơi lệ…
“Sáng hôm đó, cả sân trường như chững lại khi cô nữ sinh nhỏ bé bước qua cổng với chiếc khăn tang trắng buộc vội trên đầu. Những ánh mắt tò mò dõi theo, những lời thì thầm rơi rớt giữa không khí oi nồng mùa hạ. Nhưng chỉ có một người biết, vì sao em vẫn cố đến trường trong ngày đau thương nhất đời mình…”
Tôi đúng là “siêu giỏi”, làm vợ và b:ồ cùng sinh con một lúc ở cùng 1 bệnh viện, vợ ở tầng trên còn b:ồ nằm tầng dưới
Tôi – Nguyễn Hoàng Nam – tự cho mình là giỏi, ai ngờ đến một ngày lại phải chạy thục mạng giữa hai tầng bệnh viện chỉ để chờ… hai tiếng khóc chào đời.”
Về nhà người yêu ra mắt, tôi ng:ỡ ng:àng khi biết bố mẹ anh đang cho vợ cũ của người yêu “ở nhờ” nhà mình
Đêm đó, khi về đến nhà mình, tôi bỗng thấy mình như kẻ xâm nhập, ngồi lặng lẽ trong góc tối của câu chuyện gia đình mà mình chẳng có vai vế gì hết.
Tôi định ly hôn người vợ chi tiêu ho:ang phí, cô ấy bỗng đưa ra 300 triệu và tiết lộ một bí mật khiến tôi b:àng ho:àng
Tôi chưa từng nghĩ hôn nhân của mình sẽ kết thúc vì… tiền. Nhưng sáng hôm ấy, khi nhìn sao kê tài khoản cứ vơi đi không lý do, tôi thấy lòng mình cạn kiệt hơn cả con số trong sổ tiết kiệm.
Bé gái xin vào bệnh viện để gặp bố lần cuối, y tá hỏi bố em là ai thì ch:ết l:ặng…
Chiều mưa nặng hạt ở Sài Gòn. Những giọt nước trượt dài trên kính cửa xe buýt, phản chiếu ánh đèn vàng mờ nhòe. Một bé gái khoảng 10 tuổi, tóc buộc gọn, chiếc áo đồng phục đã sờn cổ, đứng lặng trước cổng bệnh viện. Trong tay em là một bức ảnh đã ố màu — người đàn ông trong ảnh cười hiền lành, bế em trên tay khi em còn bé xíu.
Ghì tay ép vợ ký đơn ly hôn, ngày ra tòa vợ cũ cười hé lộ bí mật điêu đứng
Tại phiên tòa sáng hôm đó, khi thẩm phán đọc đến phần kết luận ly hôn, ai nấy đều lặng đi. Chỉ có một người cười. Nụ cười của cô khiến cả phòng xử ngỡ ngàng. Nó không buồn, không vui, cũng chẳng phải nhẹ nhõm. Đó là nụ cười của một người biết mình đã thắng, nhưng lại chẳng cần lên tiếng.