Tâm Sự
Đi công tác Đà Lạt, tôi tình cờ gặp lại vợ cũ, sau một đêm mặn nồng, màu đỏ trên chăn làm tôi đứng người
Đà Lạt những ngày cuối tháng Mười một thường đón người ta bằng những cơn mưa rả rích và cái lạnh cắt da, thứ không khí đặc quánh mùi nhựa thông và sự cô độc.
Suốt 4 năm mẹ tái hôn, tôi chưa một lần trở về nhà vì giận. Thế nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cha dượng…
Tôi tên là Lâm, hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học. Trong suốt bốn năm học, tôi chưa một lần về quê.
Khinh nhà gái nghèo mẹ chồng lên trao đúng 1 chỉ vàng, bố cô dâu lê chân đất ôm túi vải cũ đi lên, lúc mở ra mẹ chồng ngất ngay tại chỗ…
Cả hội trường rợp ánh đèn, nhưng trong lòng Hà – cô dâu – chỉ thấy một màu xám buồn. Tiếng nhạc cưới rộn ràng, tiếng cười nói của quan khách, tất cả hòa thành một bản nhạc ồn ào mà cô không thể hòa vào được.
Người mẹ ấy bước ra khỏi nhà trong buổi sáng như bao ngày, chỉ nói một câu “Mẹ đi chợ một lát rồi về”
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra: tai nạn, bắt cóc, hay một bí mật chưa từng được kể? Mãi đến hơn một thập kỷ sau, khi gia đình vô tình mở một món đồ cũ của bà, sự thật bàng hoàng mới hé lộ… Và nó hoàn toàn khác với những gì họ từng tưởng tượng.
Ba năm trước, chồng tôi chạy theo một người đàn bà quen trên mạng, nói rằng “cô ta khiến anh thấy mình sống lại.”
Anh ta biến mất, không một đồng chu cấp, không một lời giải thích. Tuần trước, anh bất ngờ quay về. Bố anh mất, để lại căn nhà mặt đường quốc lộ. Anh đưa ra lời đề nghị quay lại. Nhưng đúng lúc tôi nghĩ mọi thứ có thể thay đổi… mẹ chồng đã tiết lộ một sự thật khiến tôi lạnh sống lưng.
Đang bị ung thư đến đám tang có sao không nhỉ. Sao người đàn ông này chỉ đứng từ xa nhìn đám tiễn mẹ, khóc nức không dám lại gần
Mình năm nay hơn 30 tuổi. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên mình nghe tới quan điểm ‘bị ung thư không được đến đám ma’. Từ trước đến nay, mình chỉ nghĩ ung thư là một loại bệnh. Tất nhiên là nó là bệnh nan y, nhưng cũng giống như bao bệnh
Gắp cho thông gia giàu miếng thịt gà, tôi ngỡ ngàng thấy mặt bà ấy nhăn lại, không hề đụng đũa
Nghe tin thông gia giàu có về thăm nhà, tôi mừng lắm. Sáng sớm, tôi đã dậy đi chợ, chuẩn bị mâm cơm tươm tất mời họ ở lại ăn bữa cơm cùng gia đình.
Thường xuyên bị chồng “tác động”. Bữa sáng hôm ấy, cô quyết định nấu bữa cuối cùng rồi rời đi…
Sau khi chồng tôi đánh tôi, tôi im lặng đi vào phòng ngủ, nằm xuống mà không nói một lời. Không la hét, không cãi lại, không khóc trước mặt anh như những lần trước. Tôi để mọi thứ vỡ vụn trong lòng và chỉ thở thật chậm cho đến khi mắt khép lại.
Hai mươi năm, cả nhà tôi coi chú như kẻ ăn bám vô tích sự. Nhưng ngày chú mất…
Ngày chú Sáu dọn đến nhà tôi, tôi mới mười tuổi. Một người đàn ông gầy gò, đeo cặp kính trầy xước, tay xách đúng một chiếc vali bạc màu. Chỉ vậy. Không tài sản, không vợ con, không việc làm ổn định.
Bắt gặp vợ cũ làm lao công sau 17 năm ly hôn, định lấy tiền giúp cô nói 1 tin vui khiến tôi đứng hình
Đã 17 năm kể từ ngày tôi ly hôn và rời khỏi căn nhà cũ với hai bàn tay trắng. Tôi tưởng thời gian đã xóa sạch mọi ký ức, nhưng chỉ một khoảnh khắc gặp lại vợ cũ, tất cả quá khứ bỗng ùa về, sắc nét đến nghẹt thở.
Cô dâu ch:ửa trước mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt đi cửa sau vào nhà
Ngày cưới của Hạnh, cả làng ai cũng xì xào. Người thì bảo “Con bé may, bụng to mà vẫn được cưới”, người lại thì thầm “Nhà trai chỉ làm cho có lệ thôi”. Hạnh im lặng, tay khẽ đặt lên bụng mình — nơi đứa con nhỏ đang lớn lên từng ngày. Cô chỉ mong mọi chuyện qua đi êm đẹp, miễn sao đứa con có cha, có danh phận.