Nhưng đúng lúc cả hai đang bận tiếp khách, mẹ của Linh – bà Tám – đã khéo léo giữ lại số tiền đó, nói nhỏ với con gái:
“Tiền này mẹ cất giúp, vợ chồng con sau cưới cần gì thì mẹ sẽ đưa. Để bên nhà chồng biết, họ lại nói này nói nọ.”
Linh chỉ cười, không ngờ chính quyết định ấy lại mở đầu cho những năm tháng tủi nhục sau này.
Đêm tân hôn, khi khách khứa vừa tan, mẹ chồng – bà Dung đã lớn tiếng mắng ngay giữa nhà:
“Nhà gái tham thật! Lễ đen nhà tôi gửi cho hai vợ chồng mà lại giấu đi không trả. Đúng là chưa về đã tính toán từng đồng từng cắc!”
Tuấn đứng đó, không dám lên tiếng.

Linh ngồi chết lặng, nước mắt lăn dài, còn bà Dung thì chua ngoa mắng chửi cho đến khuya.
Từ đó, bà càng soi mói, coi thường con dâu, nói đi nói lại chuyện “con dâu tham lam” với cả họ hàng.
Linh chỉ biết cắn răng chịu đựng, vì thương chồng, vì muốn giữ hòa khí.
Suốt 3 năm sau, cô làm quần quật phụ chồng trả góp căn hộ, chẳng dám kêu than một câu.
Rồi một ngày, Tuấn hốt hoảng chạy về, mặt trắng bệch:
“Mẹ ơi… con lỗ rồi. Bạn làm ăn bỏ trốn, con nợ ngân hàng gần 3 tỷ!”
Căn nhà nhỏ im phăng phắc.
Bà Dung ngồi phịch xuống ghế, mặt tái mét.
“Trời đất ơi! Lấy đâu ra tiền mà trả bây giờ?”
Tuấn cúi đầu, lí nhí:
“Giờ con tính bán nhà, cầm cố hết, nhưng vẫn thiếu nhiều…”
Ngay hôm đó, Linh lặng lẽ về quê.
Hai ngày sau, cô trở lại cùng mẹ ruột.
Bà Tám đặt lên bàn một cuốn sổ tiết kiệm 3 tỷ đồng, giọng run run:
“Số tiền ‘lễ đen’ ngày cưới, mẹ giữ lại, sau đó mẹ gửi ngân hàng, mỗi tháng góp thêm ít ít. Mẹ định để cho hai đứa sau này làm vốn. Giờ con gặp khó, mẹ giao lại hết, coi như tiền của chính tụi con.”
Căn phòng im bặt.
Bà Dung trân người, hai bàn tay run rẩy:
“Là… 3 tỷ… từ tiền lễ đen năm đó sao?”
Bà Tám gật đầu, ánh mắt hiền hậu:
“Nhà tôi có nghèo thật, nhưng không tham. Tôi chỉ sợ con gái vất vả nên mới giữ lại, chẳng ngờ lại khiến người ta hiểu lầm.”
Bà Dung nghẹn họng, nước mắt trào ra.
Lần đầu tiên sau 3 năm, bà đứng dậy cúi đầu trước con dâu:
“Mẹ… xin lỗi con, Linh ạ.”
Linh chỉ mỉm cười, đỡ tay mẹ chồng lên, nói nhỏ:
“Con chưa bao giờ giận mẹ. Con chỉ mong từ nay, mẹ hiểu – không phải ai im lặng cũng là người có lỗi.”
Từ đó, bà Dung thay đổi hẳn, không còn soi mói hay chì chiết con dâu.
Mỗi lần kể lại câu chuyện ấy, bà thường thở dài:
“Hóa ra người ta tốt đến mức mình chẳng đủ lòng tin để hiểu.”