Ban đầu, Minh nghĩ vợ chỉ ốm nghén hoặc do mang bầu nên nặng nề, nhưng càng ngày anh càng thấy lạ. Đến bữa, chị chỉ ăn qua loa rồi lại nằm. Thậm chí, ngay cả khi cần đi vệ sinh, chị cũng cố nhịn. Minh lo lắng, nhiều lần giục:
– Em không thể cứ nằm mãi thế này, sẽ ảnh hưởng đến con đó.
Nhưng Hạnh chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe. Cách chị siết chặt lấy tấm chăn mỏng khiến Minh càng thêm bất an.
Một tối, Minh về muộn sau ca trực. Anh mở cửa phòng, thấy vợ vẫn trong tư thế cũ: nằm nghiêng, chăn trùm kín từ ngực xuống chân. Bầu không khí lạ lùng khiến tim Minh đập nhanh. Anh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh, khẽ gọi:
– Hạnh… em giấu anh chuyện gì sao?
Hạnh im lặng, đôi vai run lên nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, Minh bỗng thấy nỗi sợ vô hình trào dâng. Anh đưa tay chạm vào mép chăn.
– Anh xin lỗi… nhưng anh phải biết.
Nói rồi, Minh run rẩy vén chăn lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh chết lặng. Đôi chân Hạnh đã sưng phù, da tái xanh và nổi nhiều vết bầm tím. Bàn chân chị nứt nẻ, sưng đỏ đến mức chỉ chạm nhẹ cũng khiến chị rên đau. Minh choáng váng, không tin nổi đây là sự thật.
– Trời ơi… sao em không nói với anh? – Minh nghẹn giọng, nước mắt trào ra.
Hạnh quay mặt đi, giọng nức nở:
– Em không muốn anh lo… Em sợ anh mệt mỏi, sợ anh buồn. Nên em giấu…
Thì ra, trong suốt những tháng qua, Hạnh bị biến chứng phù chân khi mang thai. Càng ngày đôi chân càng đau nhức, khiến chị không thể đi lại. Nhưng vì thương chồng vất vả làm việc, chị cắn răng chịu đựng, giấu hết mọi đau đớn sau tấm chăn.
Minh ôm chầm lấy vợ, lòng tràn ngập thương xót. Anh thấy mình đã quá vô tâm khi chỉ biết lo làm việc mà không kịp để ý những thay đổi nơi vợ.
Ngay sáng hôm sau, Minh đưa Hạnh đến bệnh viện. Nghe bác sĩ giải thích đây là dấu hiệu cảnh báo tiền sản giật – biến chứng nguy hiểm có thể ảnh hưởng đến cả mẹ và thai nhi – tim Minh thắt lại. Nếu không phát hiện kịp thời, hậu quả sẽ khó lường.
Trong phòng bệnh, khi bác sĩ tiêm thuốc giảm sưng, Hạnh nắm chặt tay chồng, nước mắt lăn dài. Minh thì thầm:
– Từ nay, em đừng giấu anh thêm điều gì nữa. Dù thế nào, chúng ta cũng phải cùng nhau vượt qua.
Hạnh gật đầu, nghẹn ngào. Giây phút ấy, Minh nhận ra: tình yêu thật sự không chỉ là những lời ngọt ngào, mà còn là cùng nhau đối diện cả nỗi đau, cả sợ hãi.
Những ngày sau đó, Minh xin nghỉ phép dài hạn để ở bên chăm sóc vợ. Anh học cách nấu ăn, xoa bóp chân cho Hạnh mỗi tối, dìu vợ đi từng bước chậm rãi quanh sân bệnh viện. Nhiều người nhìn cảnh ấy, đều xúc động khen ngợi.
Ba tháng sau, Hạnh hạ sinh một bé gái khỏe mạnh. Khi nghe tiếng con khóc vang lên trong phòng sinh, Minh òa khóc như một đứa trẻ. Anh nắm lấy tay vợ, hôn lên trán chị, thì thầm:
– Cảm ơn em… đã mạnh mẽ vì gia đình này.
Và trong trái tim anh, hình ảnh buổi tối hôm ấy – khi anh run rẩy vén tấm chăn và thấy đôi chân sưng phù của vợ – sẽ mãi mãi trở thành dấu mốc. Đó là khoảnh khắc anh thấu hiểu sâu sắc hơn bao giờ hết: tình yêu là sẻ chia, là không bao giờ để người mình thương phải âm thầm chịu đựng một mình.