Dưới ánh đèn pha lê rực rỡ của sảnh chính khách sạn 5 sao ven biển Nha Trang, không gian trở nên huyền ảo, pha trộn giữa vẻ sang trọng và tiếng sóng biển rì rào. Linh – cô gái 22 tuổi, đã làm nhân viên phục vụ tại đây suốt sáu tháng. Gương mặt cô thanh tú, ánh mắt sáng nhưng luôn hướng xuống, như phản chiếu sự tự ti vốn có. Sinh ra ở một làng chài nghèo, Linh coi công việc hiện tại là cánh cửa dẫn tới một tương lai khác. Dù mức lương khiêm tốn, cô vẫn chăm chỉ, tận tụy từ việc dọn phòng cho đến bưng bê đồ uống cho khách. Tuy vậy, không phải ai cũng ghi nhận nỗ lực ấy.
Hôm đó, khách sạn tổ chức một buổi tiệc hồ bơi dành riêng cho nhóm khách VIP – những người trẻ tuổi, ăn mặc thời thượng, đi xe sang và chẳng ngại thể hiện lối sống xa hoa. Linh được phân công phục vụ nước tại khu vực bể bơi. Cô khoác lên mình bộ đồng phục đơn giản: sơ mi trắng, váy đen dài và đôi giày bệt đã cũ. Tay nâng khay nước ép mát lạnh, cô nhẹ nhàng lách qua nhóm khách đang cười đùa ồn ào bên hồ.
Trong số đó có Hương – một cô gái nổi bật với mái tóc bạch kim và chiếc váy ôm sát hàng hiệu. Là con gái của một ông trùm bất động sản, Hương quen được chiều chuộng từ nhỏ. Cô cùng nhóm bạn thường đến khách sạn để “check-in sống ảo”, khoe mẽ đẳng cấp. Khi Linh đi ngang qua, Hương bất ngờ cất tiếng đầy giễu cợt:
— “Ơ kìa cô phục vụ, cái váy này chắc mua ở chợ đúng không? Đứng gần bọn tôi không thấy quê mùa à?”
Cả nhóm phá lên cười. Một vài người còn giơ điện thoại lên, chụp Linh như thể cô là một trò tiêu khiển giữa buổi tiệc.
Linh đỏ mặt, tay ôm khay nước run rẩy. Cô lúng túng nói nhỏ:
— “Dạ… cháu chỉ đang làm việc thôi ạ.”
Nhưng Hương chưa dừng lại. Cô tiến lại gần, giật lấy khay nước trên tay Linh, làm vài ly nước ép đổ lên người cô.
— “Ôi trời, vụng về thế mà cũng đi phục vụ à? Xuống hồ rửa sạch đi cho mát!”
Vừa dứt lời, Hương đẩy mạnh. Linh không kịp phản ứng, cơ thể nhỏ bé loạng choạng rồi ngã ùm xuống làn nước mát lạnh giữa tiếng hò reo, cười cợt của đám đông.
Nước lạnh thấm qua lớp đồng phục, khiến Linh run lên bần bật. Cô ho sặc sụa, cố gắng bám vào thành bể để leo lên. Từ phía sau, tiếng cười giễu cợt vang lên chát chúa:
“Nhìn kìa, chẳng khác gì con chuột ướt!”
Linh muốn khóc, nhưng nước mắt như bị chặn lại nơi khóe mi. Cô lặng lẽ bò lên bờ, mái tóc ướt sũng dính chặt vào gương mặt tái nhợt. Cách đó không xa, người quản lý khách sạn đứng im, lúng túng. Ông ta không dám lên tiếng, bởi Hương – người vừa đẩy Linh xuống nước – là khách VIP, xuất thân từ gia đình quyền thế.
Linh cố gắng đứng dậy, đôi vai run lên vì lạnh. Cô định cất lời xin lỗi thì một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau:
– Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Cả khu hồ bơi lập tức im phăng phắc. Người vừa lên tiếng là Nam – một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cao ráo, điển trai như bước ra từ phim ảnh. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn gọn, bỏ ngoài quần tây đen, toát lên vẻ phong trần pha chút lạnh lùng đầy uy lực. Ít ai ngờ rằng, đây chính là Tổng giám đốc của một tập đoàn công nghệ nổi tiếng – người đàn ông trẻ tuổi tài năng, được mệnh danh là “bóng ma kín tiếng” trong giới doanh nhân.
Hương lập tức đổi giọng, gượng cười lấy lòng:
– Dạ, không có gì đâu anh. Chỉ là cô phục vụ này sơ ý làm đổ nước, tụi em đùa một chút thôi mà.
Nhưng Nam không mảy may để tâm đến lời cô. Anh bước thẳng đến chỗ Linh, cởi áo khoác ngoài và nhẹ nhàng đưa cho cô:
– Em lạnh rồi, khoác vào đi.
Giọng anh dịu dàng, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh như có thể nhìn thấu mọi điều. Linh bối rối nhận lấy áo, khẽ nói lời cảm ơn, giọng run run.
Nam quay sang Hương, ánh mắt lạnh băng:
– Đùa ư? Đẩy người khác xuống nước, làm họ bẽ mặt giữa đám đông, như thế mà gọi là đùa? Em nghĩ có tiền thì muốn làm gì cũng được à?
Hương biến sắc, lắp bắp:
– Dạ… em… em không cố ý…
Nhóm bạn phía sau cũng im thin thít, không ai dám nhìn thẳng vào Nam.
Ánh mắt anh chuyển sang phía quản lý:
– Anh là quản lý phải không? Tôi thấy anh đứng đây từ đầu mà không hề can thiệp. Đây là cách một khách sạn 5 sao đối xử với nhân viên sao?
Người quản lý cúi đầu, mặt tái đi, vội vàng xin lỗi và cam kết sẽ xử lý. Nam khẽ nhếch môi:
– Tôi không cần lời hứa. Tôi muốn thấy hành động.
Rồi anh quay lại phía Linh, giọng nhẹ nhàng hơn:
– Em tên gì?
– Dạ… em là Linh ạ.
Nam mỉm cười. Một nụ cười ấm áp, đủ để khiến trái tim Linh khẽ chao đảo:
– Linh, em đã làm rất tốt công việc của mình. Không có gì phải xấu hổ cả. Những người vừa rồi… không xứng đáng để em phải bận lòng.
Anh lấy ra một tấm danh thiếp, đặt vào tay cô:
– Nếu em cần giúp đỡ, cứ gọi cho anh.
Toàn bộ khu vực hồ bơi chìm trong sự im lặng căng thẳng. Hương cùng nhóm bạn không dám đối diện với ánh mắt của Nam, chỉ biết lảng tránh. Tin đồn về vị tổng tài trẻ tuổi nhanh chóng lan rộng khắp khách sạn. Nam không chỉ nổi bật bởi khối tài sản khổng lồ mà còn được ngưỡng mộ bởi tài năng và lối sống khiêm nhường. Anh từng rót vốn vào nhiều dự án khởi nghiệp, giúp hàng trăm bạn trẻ thay đổi cuộc đời.
Tối hôm đó, Hương bị bố gọi về nhà và mắng một trận ra trò vì làm mất mặt gia đình. Cô buộc phải gửi lời xin lỗi chính thức đến Linh – dù trong lòng vẫn không phục. Về phần Linh, sau khi nhận được lời xin lỗi từ phía quản lý cùng một mức lương mới, cô bắt đầu cảm thấy tự tin hơn vào bản thân. Tấm danh thiếp mà Nam đưa, cô cất giữ cẩn thận – không phải để tìm cơ hội nhờ vả, mà như một lời nhắc rằng: cô xứng đáng được tôn trọng.
Vài tháng sau, Linh được lựa chọn tham gia chương trình đào tạo quản lý của khách sạn, phần nào nhờ sự tiến cử gián tiếp từ Nam. Cô gái làng chài năm nào giờ đã tự tin đứng thẳng, với nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Trong khi đó, Hương và nhóm bạn mỗi lần quay lại khách sạn đều tránh khu vực Linh làm việc. Bởi họ hiểu, ở nơi đó, thứ khiến người ta cúi đầu không phải là tiền bạc, mà chính là phẩm giá – và ánh mắt sắc lạnh của vị tổng tài điển trai ấy.