Nhà chồng, với những lời cay nghiệt và ánh mắt lạnh lùng, đã đuổi tôi ra khỏi nhà giữa cơn mưa tầm tã.
Bố chồng – người tôi từng kính trọng – chỉ đứng lặng, không một lời can ngăn.Còn mẹ chồng, giọng lạnh như băng:
“Cô không xứng với con trai tôi.”
Tôi ôm bụng, lầm lũi bước đi trong mưa, từng giọt nước hòa cùng nước mắt mặn chát. Trái tim tôi tan nát, nhưng sâu thẳm vẫn có một ngọn lửa âm ỉ cháy — tôi phải sống, phải mạnh mẽ vì đứa con trong bụng.
Tôi rời làng, không mang theo gì ngoài vài bộ quần áo cũ và chút tiền tiết kiệm ít ỏi. Thành phố đón tôi bằng gió lạnh và sự khắc nghiệt, nhưng cũng mở ra cánh cửa cho những ai dám kiên cường.
Tôi làm đủ nghề – phụ quán, giao hàng, bán online, dạy thêm – chỉ mong con có bữa cơm đủ đầy. Đêm nào cũng vậy, khi Bin – con trai tôi – say ngủ, tôi lại mở máy tính học thêm kỹ năng, cắn răng vượt qua cơn buồn ngủ.
Tôi tự nhủ:
“Một ngày nào đó, mình sẽ chứng minh họ đã sai khi khinh thường mình.”
Mười năm sau, tôi đã khác. Từ một người mẹ đơn thân tay trắng, tôi xây dựng được công ty nhỏ chuyên kinh doanh thời trang. Tôi mua được nhà, mua được xe, và quan trọng nhất – cho con một cuộc sống tử tế, đầy yêu thương. Tôi không còn là cô gái yếu đuối năm xưa nữa.
Nhưng lòng tôi vẫn thôi thúc một điều: phải trở về. Không phải để khoe khoang, mà để nhìn lại nơi từng khiến tôi đau đớn, và để Bin biết thế nào là quê hương.
Hôm ấy, tôi lái chiếc ô tô bạc về làng. Con đường đất đỏ xưa vẫn ngoằn ngoèo giữa hai hàng cây xanh, nhưng ánh mắt người làng thì đã khác. Họ xì xào, chỉ trỏ, nửa tò mò nửa khâm phục. Tôi mỉm cười, dắt tay Bin – cậu bé năm tuổi lanh lợi, hồn nhiên – lòng nhẹ như gió.
Bất ngờ, một bóng người từ đám đông bước ra. Là bố chồng tôi.
Ông đã già đi nhiều, tóc bạc trắng, dáng gầy guộc, không còn vẻ nghiêm nghị ngày nào. Trước sự sững sờ của mọi người, ông quỳ sụp xuống trước mặt tôi, giọng run run:
“Lan… bố sai rồi…
Mẹ con bệnh nặng, chỉ mong được gặp cháu nội một lần trước khi nhắm mắt.
Bố xin con, hãy tha thứ cho chúng ta.”
Tôi đứng lặng. Bao nhiêu ký ức đau thương ùa về – đêm mưa bị đuổi đi, những tháng ngày cô độc, nước mắt và nỗi tủi hờn. Nhưng trong ánh mắt ông, tôi thấy sự hối hận thật lòng.
Bin kéo nhẹ tay tôi, ngây thơ hỏi:
“Mẹ ơi, ông sao thế?”
Tôi cúi xuống, ôm con vào lòng, khẽ đáp:
“Ông không sao đâu con, ông chỉ nhớ cháu thôi.”
Tôi đỡ bố chồng đứng dậy, giọng bình thản nhưng ấm áp:
“Bố, con không oán hận nữa. Con sẽ đưa Bin vào thăm bà.”
Cả làng lặng đi. Chỉ còn tiếng gió xào xạc qua cánh đồng và tiếng bước chân tôi chậm rãi trên lối cũ.
Ngôi nhà năm xưa vẫn vậy – tường cũ, mái ngói rêu phong – nhưng lòng tôi đã khác. Tôi bước vào đó, không còn là kẻ bị xua đuổi, mà là người phụ nữ từng vấp ngã nhưng đã đứng dậy bằng chính đôi tay mình.
Đoạn kết – Lời nhắc nhở:
Cuộc đời có thể lấy đi của ta nhiều thứ, nhưng đừng bao giờ để nó lấy đi lòng nhân và nghị lực.
Tha thứ không phải là quên đi quá khứ, mà là buông xuống gánh nặng để bước tiếp nhẹ nhàng hơn.
Đừng sợ bị tổn thương – bởi chính những vết thương ấy, nếu ta dám đối diện và vượt qua, sẽ hóa thành sức mạnh giúp ta tỏa sáng giữa cuộc đời.