Tôi khéo léo nói:
– “Mẹ ạ, hay mẹ về nghỉ ngơi ít bữa, để bà nội lên chăm cháu cho tiện.”
Nhưng bà lập tức đáp tỉnh queo:
– “Nhà con gái tôi, tôi ở. Ai muốn chăm thì lên đây, chứ tôi không đi đâu cả.”
Câu trả lời làm tôi nóng mặt. Tức quá, hôm sau tôi tự ý bắt xe đưa mẹ vợ về quê. Bà ngồi im, không phản ứng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng. Tôi cũng nghĩ thế là xong, trong bụng thở phào vì sắp lại có không gian riêng.
Thế nhưng… chỉ đúng ngày hôm sau, đang ngồi làm ở công ty thì điện thoại reo dồn dập. Tôi bắt máy, và tai ù đi khi nghe tin: vợ tôi ở nhà bất ngờ bị co giật, ngất lịm, bác sĩ chẩn đoán bị b: ăng h: uyết muộn sau sinh.
Tôi lao như bay về nhà, ôm lấy vợ trên giường bệnh. Trong lúc hoảng loạn, tôi mới chết lặng khi bác sĩ nói:
– “Nếu đưa muộn thêm chút nữa là nguy kịch rồi. May mà sáng nay có người lớn tuổi báo tin, gọi xe đưa sản phụ đi cấp cứu kịp thời.”
Tôi sững người, vội hỏi ai đã cứu vợ. Y tá chỉ tay ra cửa, và tôi điếng người: chính là mẹ vợ. Hóa ra sau hôm tôi ép bà về, bà âm thầm quay lại từ sáng sớm, định bụng dọn đồ lặng lẽ rồi về hẳn. Nhưng lúc chuẩn bị đi thì thấy con gái có dấu hiệu bất thường, bà lao đi gọi xe cứu ngay.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghẹn đắng. Người mà tôi khó chịu, muốn đuổi đi bằng được… lại chính là người vừa giành lại mạng sống cho vợ tôi.
Và điều khiến tôi quỵ hẳn xuống: trong túi áo bà rơi ra tờ giấy khám bệnh. Bà đang mang trong mình một khối u, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi tuyệt đối, vậy mà bà vẫn cố ở lại chăm con gái đến tận cùng…
…
Tôi run rẩy nhặt tờ giấy khám bệnh lên, tay chẳng còn chút sức lực. Trước mắt tôi, hình ảnh một người mẹ gầy gò, tóc điểm bạc, lưng đã còng mà vẫn gắng gượng lo cho con, hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tôi bật khóc. Nước mắt tuôn ra không kìm được – vừa vì thương vợ, vừa vì ân hận đến nghẹn lòng. Hóa ra, không ai có thể yêu thương con gái bằng chính cha mẹ ruột của họ. Và cũng không ai có thể chăm sóc một sản phụ sau sinh tốt hơn người mẹ đã từng mang nặng đẻ đau, từng trải qua những cơn đau thấu xương ấy.
Trong giây phút ấy, tôi thấm thía một sự thật: tình thương của người chồng, dù lớn đến đâu, đôi khi vẫn không thể thay thế được sự xót xa, tận tụy và thấu hiểu của cha mẹ dành cho con.
Tôi quỳ xuống, nắm chặt tay mẹ vợ, nghẹn ngào:
– “Con xin lỗi mẹ. Con sai rồi… Con hứa từ nay sẽ biết tôn trọng mẹ, sẽ yêu thương, chăm lo cho vợ con nhiều hơn, để mẹ yên lòng.”
Bà nhìn tôi, ánh mắt hiền từ, chỉ khẽ gật đầu. Tôi biết, đó không phải là sự tha thứ ngay lập tức, mà là một niềm tin bà dành cho tôi – niềm tin rằng tôi sẽ thực sự thay đổi.
Từ giây phút ấy, tôi tự nhủ: suốt đời này, tôi phải trân trọng vợ con, phải biết ơn và kính trọng mẹ vợ – người đã hy sinh thầm lặng, để tôi hiểu thế nào là tình thương không điều kiện.