Ngày đầu tiên về ra mắt, tôi mặc trang phục giản dị, tóc buộc gọn, không son phấn. Tôi không cần phải lộng lẫy – vì tôi nghĩ, tình yêu thật sự đâu cần vỏ bọc.
Nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tôi biết… tôi không được chào đón.
Bà – mẹ của anh – liếc tôi từ đầu đến chân, ánh mắt quét như thể tìm kiếm nhãn mác của một món hàng giá rẻ. Khi biết tôi là con gái Hà Tĩnh, bà cười khẩy, rồi quay sang thì thầm với cô em chồng:
“Gái tỉnh lẻ, chắc vào thành phố để đổi đời. Thấy nhà mình khá giả nên bám cho chặt đây mà!”
Tôi nghe hết. Nhưng tôi im lặng. Không phải vì không giận, mà vì tôi nghĩ: rồi sẽ đến lúc không cần phải nói, người ta cũng tự hiểu.
Ngày nhà anh sang hỏi cưới, mẹ tôi vẫn chuẩn bị chu đáo, đầy đủ trầu cau, trà rượu để đón tiếp. Nhưng sính lễ nhà trai mang sang chỉ là một vài lễ vật sơ sài… Mẹ tôi lặng người, nhìn sang ba tôi. Ba tôi – người đàn ông đã gây dựng cả một tập đoàn từ hai bàn tay trắng – chỉ ngồi trầm ngâm, rồi nhẹ nhàng nói:
“Thôi thì… của ít lòng nhiều. Chúng tôi không đặt nặng vật chất, chỉ mong các con hạnh phúc.”
Mẹ anh chỉ cười nhạt như thể chúng tôi nên biết ơn vì họ đã “rước” con gái tỉnh lẻ về làm dâu.
Ba năm sau, khi chồng tôi mở công ty riêng và gặp khó khăn, mẹ anh chính là người đứng ra khuyên con trai nên tìm cách kêu gọi vốn đầu tư từ các tập đoàn lớn. Nhờ mối quan hệ, họ được hẹn đến một tập đoàn để trình bày dự án, hy vọng có cơ hội hợp tác.
Ngày hôm đó, họ được mời tới trụ sở chính của Tập đoàn Trường Hưng – cái tên mẹ anh từng nghe, nhưng bà chẳng ngờ có liên quan gì đến tôi. Trong phòng họp rộng lớn, mẹ anh và chồng tôi bối rối khi thấy tôi bước vào – với tư cách là người phụ trách chính mảng đầu tư dự án mới, đại diện cho ban giám đốc.
Bà ch: ết lặng, mắt mở to, mặt trắng bệch. Bà run run hỏi:
“Con… con là con gái ông Trần Quốc Hùng? – chủ tịch Tập đoàn Trường Hưng? ”
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười:
“Dạ vâng. Chính là con, cô con gái tỉnh lẻ mà ngày xưa mẹ từng chê bai. Cũng là người con dâu mẹ từng mang sính lễ sơ sài tới hỏi cưới.”
Cả họ bên chồng sau này đều biết chuyện. Họ bàn tán, xì xào sau lưng bà. Mẹ chồng tôi muối mặt, không dám ngẩng đầu trong mọi bữa giỗ họ, tránh gặp tôi mỗi lần tôi về cùng chồng thăm nhà.
Nhưng tôi chưa bao giờ lấy đó làm niềm vui hay sự hả hê. Tôi chỉ mong… giá như ngày ấy, mẹ chồng tôi đừng nhìn tôi bằng đôi mắt khinh khi. Bởi vì nếu bác biết nhìn sâu hơn một chút, sẽ thấy: gốc gác không làm nên phẩm giá. Cái làm nên một con người… chính là cách họ sống, chứ không phải nơi họ sinh ra.
Thật ra, chồng tôi cũng biết tôi có công việc tại Tập đoàn Trường Hưng. Anh vẫn nghĩ đó chỉ là một vị trí bình thường – như nhân viên kế hoạch, trợ lý hay quản lý dự án gì đó. Tôi chưa bao giờ đính chính. Không phải vì tôi giấu giếm, mà vì tôi không muốn khiến anh thấy mình kém cỏi, nhất là trong giai đoạn anh đang cố gắng gây dựng công ty riêng.
Tôi biết, đàn ông có lòng tự trọng rất cao. Tôi cũng hiểu, nếu anh biết tôi nắm giữ chức vụ quan trọng trong một tập đoàn lớn, lại có phần cổ phần do ba tôi trao lại từ sớm, thì đôi khi, chính điều đó có thể trở thành áp lực vô hình, khiến anh cảm thấy bị lép vế trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Tôi từng nghe chồng nói với bạn bè: “Vợ tôi giỏi lắm, biết tự lập, làm việc chăm chỉ. Dù chỉ là nhân viên văn phòng thôi nhưng không bao giờ than thở.” Tôi chỉ cười, không nói gì. Vì với tôi, điều quan trọng không phải là người khác biết tôi là ai, mà là người tôi yêu thương cảm thấy an tâm và tự tin khi ở cạnh tôi.
Tôi chọn cách đứng sau lưng chồng, âm thầm ủng hộ, chỉ cho anh từng bước phát triển. Tôi giúp anh chỉnh lại kế hoạch tài chính, khuyên anh nên thay đổi hướng tiếp cận khách hàng. Dưới con mắt của mẹ chồng và gia đình bên chồng, tôi chỉ là cô vợ biết vun vén, đảm đang. Không ai biết rằng phía sau những bản kế hoạch họ trình bày với các nhà đầu tư, tôi chính là người hiệu đính và định hướng.
Và cũng chính vì sự khiêm nhường ấy, nên chồng tôi đã thật sự sốc khi thấy tôi hôm đó — xuất hiện giữa phòng họp, trong chiếc áo vest công sở nghiêm trang, đại diện cho ban giám đốc xét duyệt dự án đầu tư.
Anh đứng lặng người, ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn tự hào. Khi cuộc họp kết thúc, anh chỉ lặng lẽ nắm tay tôi, rồi khẽ nói: “Anh không ngờ… em lại là người đứng ở vị trí đó. Tại sao em chưa từng nói gì với anh?”
Tôi mỉm cười:
“Vì em sợ anh sẽ cảm thấy tự ti. Em không muốn giữa vợ chồng tồn tại khoảng cách nào. Em muốn anh luôn thấy mình là người có thể làm chủ cuộc đời mình, không bị cái bóng nào che khuất.”
Chồng tôi ôm tôi thật chặt. Không nói gì nữa. Nhưng tôi biết, từ giây phút ấy, anh đã hiểu: tôi không chỉ là người vợ hiền, mà còn là người bạn đời luôn âm thầm bảo vệ anh, theo cách tôn trọng nhất.
Thật ra, ngay từ nhỏ tôi đã được ba mẹ dạy rằng: giàu sang hay địa vị chỉ là thứ bên ngoài, điều quan trọng nhất là lòng tự trọng và cách sống. Ba tôi từng nói: “Tiền bạc có thể giúp con mua được nhiều thứ, nhưng không mua được sự kính trọng thật lòng từ người khác.”
Chính vì vậy, dù được ba tin tưởng giao cho cổ phần trong tập đoàn từ khi tôi còn rất trẻ, tôi chưa bao giờ thấy mình cần phải khoe khoang hay dùng nó để tạo ấn tượng với ai.
Tôi yêu thích thời trang, nên song song với công việc ở tập đoàn, tôi mở một cửa hàng nhỏ, tự tay thiết kế và chọn lựa từng món đồ. Đó vừa là niềm vui, vừa là cách tôi tự lập, không muốn dựa dẫm vào gia đình. Vì vậy, khi gia đình chồng nhìn vào, họ chỉ thấy tôi như một cô gái tỉnh lẻ, bình dị, buôn bán nhỏ lẻ. Việc họ không hề hay biết công việc thực sự của tôi, hay thân thế phía sau tôi, cũng là điều dễ hiểu.
Tôi chọn cách sống giản dị, âm thầm, bởi tôi muốn khi ai đó yêu quý hay trân trọng mình, đó là vì chính con người tôi, chứ không phải vì cái bóng của gia đình hay những con số trong tài khoản. Và cũng bởi lẽ đó, mẹ chồng tôi đã không hề biết gì cho đến ngày bà tận mắt chứng kiến tôi xuất hiện trong phòng họp với tư cách đại diện ban giám đốc tập đoàn.
Giá như ngày ấy, bà đừng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khi, bà đã không phải mang sự xấu hổ âm ỉ suốt những năm về sau. Bởi gốc gác không làm nên phẩm giá một con người. Cái làm nên giá trị của họ… chính là cách họ sống và đối xử với người khác.