Tôi và Lan từng là cặp đôi khiến bạn bè lẫn họ hàng đều phải ngưỡng mộ. Chúng tôi quen nhau từ thời sinh viên, yêu nhau bốn năm rồi cưới nhau bằng một đám cưới nhỏ, giản dị nhưng đầy hy vọng. Ai cũng nói chúng tôi hợp nhau từ tính cách đến ước mơ – cùng hướng nội, trầm lặng, và cùng mơ về tiếng khóc trẻ thơ trong căn nhà nhỏ.

Thế nhưng, sáu năm trôi qua sau ngày cưới, căn nhà ấy vẫn mãi im lìm. Bao lần chạy chữa, thuốc men, can thiệp y khoa… nhưng kết quả vẫn là con số 0. Đến khi bác sĩ thở dài nói khả năng có con tự nhiên của chúng tôi gần như bằng không, cả hai như bị ai đó rút hết hơi thở.
Những ngày sau đó là quãng thời gian nặng nề đến nghẹn lòng. Lan thu mình, ít nói, thường khóc thầm đến sưng mắt. Tôi thì tự trách bản thân không đủ khả năng cho cô ấy hạnh phúc. Hai bên gia đình bắt đầu góp ý, thúc ép, vô tình khiến vết nứt trong cuộc hôn nhân càng lớn hơn. Cuối cùng, sau nhiều đêm dài nói chuyện trong mệt mỏi, chúng tôi chọn ly hôn. Không cãi vã, không hận thù – chỉ là hai người đã kiệt sức vì nỗi đau không thể gọi thành tên.
Tôi rời khỏi ngôi nhà ấy với hai bàn tay trắng. Lan ở lại. Từ đó, chúng tôi cắt đứt liên lạc. Tôi nghe người quen nói cô sang nước ngoài một thời gian rồi trở về mở tiệm hoa. Tôi thầm mừng vì nghĩ rằng cuối cùng cô ấy đã có một cuộc sống mới bình yên.
Tám năm trôi qua. Tôi sống một mình, không lập gia đình. Cuộc đời phẳng lặng đến mức đôi khi chính tôi cũng quên mất mình từng có một cuộc hôn nhân.
Cho đến buổi chiều hôm ấy.
Điện thoại tôi reo. Số lạ. Khi tôi bắt máy, giọng nói run run nhưng quen thuộc cất lên:
– “Tùng… con phải không? Mẹ đây… mẹ của Lan.”
Tôi khựng lại. Suốt tám năm, đây là lần đầu tiên bà gọi cho tôi.
– “Dạ con đây… có chuyện gì vậy mẹ?”
Bên kia im lặng vài giây, rồi giọng bà nghẹn lại:
– “Lan… nó mất rồi con ạ. Tai nạn… Mẹ không biết bắt đầu từ đâu, nhưng con đến nhà mẹ được không? Mẹ cần con đến đón… con bé.”
Tôi cau mày, gần như không hiểu bà đang nói gì.
– “Con bé nào ạ?”
– “Con… của con và Lan.”
Tôi suýt đánh rơi điện thoại. Tim tôi đập mạnh đến nghẹt thở.
– “Mẹ… mẹ nói gì vậy? Con và Lan… đâu có con…”
– “Mọi chuyện đến rồi mẹ sẽ nói. Con đến ngay đi.”
Tôi lái xe như trong cơn mê. Hàng trăm câu hỏi quay cuồng: Lan có con khi nào? Vì sao giấu tôi? Vì sao không nói…?
Khi đến nơi, trước mắt tôi là căn nhà phủ khăn tang trắng xóa. Bà mẹ vợ cũ già đi hẳn, đôi mắt đỏ sưng. Bà nắm tay tôi, run rẩy dẫn vào căn phòng nhỏ.
Trên giường, một bé gái khoảng bảy, tám tuổi đang ngủ gục trong lòng người hàng xóm. Tôi chết lặng.
Khuôn mặt nó… giống tôi một cách kỳ lạ. Từng đường nét – đôi mắt, sống mũi, cái trán rộng – như đang soi lại thanh xuân của tôi qua một tấm gương nhỏ.
Tôi ngồi sụp xuống thì thào:
– “Con bé… thật sự là…”
Bà khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài:
– “Là con của hai đứa. Ngày hai đứa ly hôn, bác sĩ chẩn đoán nhầm. Khi đó Lan đã mang thai hơn một tháng. Nhưng nó không dám nói vì sợ con quay lại vì trách nhiệm. Nó giữ con lại, âm thầm nuôi lớn. Đã nhiều lần nó muốn cho con biết về bố… nhưng lại sợ làm xáo trộn cuộc sống của con.”
Cổ họng tôi nghẹn lại. Một nỗi đau cũ chưa từng lành, lại bị xé toạc lần nữa – kèm theo một tia sáng nhỏ nhoi, run rẩy.
Tôi ở lại lo tang lễ cho Lan. Mấy ngày đó, tôi được nghe hàng xóm kể về cuộc sống của cô: mở tiệm hoa, đi sớm về khuya, dành mọi thứ cho con. Trong cuốn nhật ký của cô, có một dòng khiến tôi bật khóc đến không thở nổi:
“Nếu một ngày em không còn, mong anh đừng giận em. Hãy yêu con thay em. Bởi con bé có nụ cười của anh.”
Lễ tang kết thúc. Bà mẹ vợ cũ siết tay tôi, khàn giọng:
– “Mẹ già rồi… mẹ không thể lo nổi nữa. Con bé… cần cha.”
Tôi gật đầu. Không đắn đo. Không sợ hãi. Chỉ thấy trong tim mình có một tiếng gọi mà tám năm qua tôi không nghe được.
Ngày đưa con về, nó ngồi ghế sau, ôm con gấu bông cũ kỹ. Giọng nó nhỏ xíu:
– “Chú ơi… mẹ bảo chú là ba của con. Có thật không ạ?”
Tôi quay lại, nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt tôi từng yêu trên gương mặt mẹ nó. Tôi gật đầu, nước mắt lưng tròng:
– “Ba đây. Ba xin lỗi… vì đến muộn quá.”
Con bé mỉm cười. Cái mỉm cười ấy như phá tan băng giá trong căn nhà tôi suốt tám năm qua.
Kể từ hôm đó, cuộc sống của tôi đổi khác. Tôi học cách tết tóc, đọc truyện cổ tích, tập nấu bữa sáng hình trái tim, dán hình mặt trời lên tủ lạnh. Mỗi khi con hỏi về mẹ, tôi kể rằng mẹ nó yêu hoa, yêu gió, và yêu ba con bằng trái tim đẹp nhất trên đời.
Tám năm cô độc, một cuộc gọi đã thay tôi cả số phận.
Giờ đây, mỗi sáng đưa con đến trường, thấy nó quay lại cười với tôi, tôi luôn nghe trong lòng tiếng nói của Lan – dịu dàng, ấm áp như năm nào:
“Cảm ơn anh… vì cuối cùng anh cũng đến.”