Theo Gia đình Việt Nam, người phụ nữ giấu tên đã có những lời tâm sự về cuộc sống gia đình và cần lời khuyên từ mọi người:
Tôi nhận ra, kết hôn hay ly hôn chỉ là danh nghĩa, còn xem nhau như người thân hay người dưng phụ thuộc cả vào suy nghĩ của mỗi người. Như vợ chồng tôi, lúc còn là vợ chồng thì xem nhau như kẻ thù, khi ly hôn rồi lại vương vấn, luyến tiếc nhau trong từng khoảnh khắc.
Tôi và chồng cũ yêu nhau 4 năm mới cưới. Trước khi kết hôn, chúng tôi thỏa thuận sẽ mua nhà thành phố và ở riêng chứ không sống chung với bố mẹ chồng. Nhưng kế hoạch đổ bể khi bố chồng tôi mất, tôi lại sinh em bé nên buộc phải đón mẹ chồng ra ở cùng.
2 năm đầu hôn nhân của tôi đẹp như một giấc mộng. Tôi được chồng yêu chiều, chăm sóc từng chút một. Không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ mối quan hệ nào khác, tôi cũng như chú mèo con ngoan ngoãn, cư xử nhẹ nhàng hết mực với anh.
Thế nhưng, từ ngày tôi sinh con và sống chung với mẹ chồng thì mọi thứ vụn vỡ. 6 tháng ở cữ, tôi mâu thuẫn với mẹ không biết bao nhiêu lần, chủ yếu liên quan đến việc chăm sóc đứa nhỏ. Tôi muốn luyện con tự ngủ, chấp nhận để con khóc trong vài phút rồi mới đến dỗ dành. Bà bảo như vậy là hành hạ con trẻ. Tôi không muốn bế rong con, ru con ngủ, bà lại nói đứa trẻ nào chẳng muốn được mẹ ôm ấp. Tôi hút sữa ra cho con ti bình, bà cũng nói tôi lười biếng, không chịu bế ẵm cho con ti trực tiếp…
Bà luôn tỏ ra khó chịu khi chồng giúp tôi trông con, làm việc nhà. Có lần anh ấy thức dậy với đôi mắt thâm quầng, bà đã bực dọc nói: “Chăm con là việc của đàn bà. Đàn ông phải ngủ để hôm sau còn đi làm”. Rồi bà xúi con trai ngủ riêng phòng để khỏi bị mẹ con tôi ảnh hưởng.
Tôi vốn không giỏi nhẫn nhịn, mỗi lần bà nói trái ý là cãi lại. Mẹ chồng – con dâu xích mích, người mệt mỏi nhất là chồng tôi. Nhưng anh ấy luôn bên trọng – bên khinh, bất chấp bênh vực mẹ dù tôi đúng hay sai. Anh tuyên bố với tôi: “Cha mẹ luôn đúng mà dù có sai thì con cái cũng phải nhịn”. Anh từ chỗ yêu thương, cưng chiều tôi trở nên gia trưởng, cục cằn. Anh không còn giúp đỡ tôi những việc lặt vặt trong nhà như trước kia vì coi đó là việc đàn bà…
Bức xúc dồn nén, tôi cãi nhau một trận “long trời” với chồng và mẹ chồng rồi ôm con về ngoại. Chúng tôi ly hôn trong sự ngỡ ngàng của chính mình. Sau này, tôi và anh phải thừa nhận với nhau rằng, cả hai đã quá sốc nổi nên hôn nhân tan vỡ.
Con được hơn 1 tuổi, tôi về lại thành phố, thuê nhà, thuê giúp việc trông con để đi làm trở lại. Hồi mẹ con tôi ở quê ngoại, anh không tiện về thăm nom thường xuyên nhưng kể từ ngày tôi về đây, anh ghé thăm liên tục. Anh lấy lý do nhớ con, muốn đón con đi học về, đưa con đi chơi… để qua lại nhà tôi. Thấy con gái quấn quýt bố, tôi cũng không nỡ ngăn cản.
Vợ chồng tôi ly hôn chẳng phải vì hết yêu mà chỉ vì những mâu thuẫn nhỏ nhặt, cái “tôi” của đôi bên quá lớn. Khi mất nhau rồi mới thấy nuối tiếc quá khứ đẹp đẽ. Chúng tôi bắt đầu nối lại tình cảm, cư xử nhẹ nhàng với nhau như thuở mới yêu. Chuyện “gối chăn” lại càng mặn nồng hơn trước.
Dù đã ly hôn, mỗi người một nhà nhưng một tuần 7 ngày thì có đến 4 ngày anh qua đêm ở nhà tôi. Chúng tôi cứ sống như vậy suốt 2 năm nay, anh chạy đi chạy lại giữa mẹ già và vợ cũ. Tình cảm tốt đẹp nhưng chẳng ai nói gì đến chuyện đường hoàng quay lại làm vợ chồng của nhau.
Có lẽ, cả hai chúng tôi đều sợ khi sống chung dưới một mái nhà, quá khứ tan vỡ sẽ lặp lại. Tôi và mẹ chồng chẳng thể hòa hợp với nhau, anh là người đứng giữa lại đau đầu giải quyết.
Nhưng tôi cũng hiểu, mối quan hệ mập mờ này sẽ có lúc khiến chúng tôi bị tổn thương. Và cả cô con gái bé bỏng của tôi nữa, khi hiểu chuyện, nó sẽ nghĩ thế nào về bố mẹ. Không thể dứt khoát rời đi, cũng không đủ can đảm tiến tới, tôi thực sự bất an.