Ly dị 2 năm nhưng chồng cũ vẫn ngăn cản tôi có bạn trai
02:10 14/10/24
Chồng cũ nói vẫn còn yêu tôi và muốn quay lại dù tôi không còn tình cảm
Mục lục
Tôi và chồng ly dị được 2 năm vì chồng tôi ngoại tình. Chúng tôi đã có hơn 10 năm chung sống, có với nhau hai đứa con nhưng anh ta nhiều lần lừa dối mà tôi không hề hay biết vì quá tin tưởng chồng.Chỉ đến khi cô bồ của chồng gọi điện thách thức, đòi tôi phải chia tay thì tôi mới biết bị chồng phản bội.
Cũng phải dùng dằng hơn một năm chúng tôi mới giải quyết xong thủ tục ly hôn vì chồng van xin không được lại quay ra gây khó dễ không ký vào đơn ly hôn. Hai năm sau ly hôn, cũng có một vài người muốn tìm hiểu và tiến đến quan hệ xa hơn với tôi nhưng luôn bị chồng cũ gây khó dễ.
Anh ta tìm cách gặp bạn trai của tôi để gây sự. Tôi đã gọi điện gặp chồng cũ để nói chuyện nhưng anh ta lại tránh mặt. Anh ta nói dù ly hôn nhưng vẫn muốn quay lại, muốn làm lại nên sẽ ngăn cản bất cứ ai có ý định với tôi.Tôi không còn tình cảm với chồng và không bao giờ xác định chuyện quay lại nhưng lại chưa biết làm thế nào để anh ta không can dự vào cuộc sống của mình.
Anh ta chưa làm gì đến mức tôi phải nhờ sự can thiệp của pháp luật, nhưng cứ anh ta quấy nhiễu những người quen tôi như hiện nay thì cũng rất mệt mỏi.Các con tôi không biết lý do chúng tôi ly hôn nên vẫn muốn bố mẹ quay lại với nhau và không muốn tôi có thêm mối quan hệ mới.
Tôi thì không muốn làm xấu hình ảnh của người bố trong mắt các con nên không có ý định nói ra sự thật.Nhưng cứ để như thế này tôi rất mệt mỏi vì không chỉ người chồng cũ quấy nhiễu mà lại còn không có sự ủng hộ của các con khi tôi muốn có thêm mối quan hệ nghiêm túc.
Ông Quảng – 82 tuổi, từng là kỹ sư trưởng trong ngành xây dựng, nay nghỉ hưu với khối tài sản không nhỏ: căn nhà 3 tầng giữa lòng Hà Nội, 2 miếng đất ở ngoại thành và gần 3 tỷ tiền tiết kiệm. Ông sống một mình sau khi vợ mất, con cháu mỗi người một nơi, chỉ thỉnh thoảng về chúc Tết, gọi video vài phút cho “có lệ”.
Cô gái tên Thảo, dáng người nhỏ thó, khuôn mặt rám nắng quen thuộc quanh khu vực bến xe và các quán ăn. Người ta chỉ biết cô qua chiếc túi vải đựng vé số và nụ cười nhẹ dù cuộc đời quá nhiều gió bụi.
Chiều đầu hè, trời miền Tây oi bức. Căn nhà ngói ba gian của cụ Tư – người giàu có nhất vùng Trà Vinh – vẫn đứng sừng sững giữa mảnh vườn đầy nhãn, chôm chôm và sầu riêng.
Hôm ấy trời đổ mưa lất phất, tôi vừa bế con vừa nấu cơm thì điện thoại reo. Là mẹ gọi. Giọng bà nhỏ, nghèn nghẹn: “Con ơi, mẹ lên ở với con được không? Ở dưới này… mẹ thấy mình không còn chỗ đứng nữa.”
Tại một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, cụ Tâm, một ông lão 70 tuổi, sống cùng con trai và con dâu trong căn nhà tổ truyền. Cụ Tâm là người hiền lành, sống giản dị, ngày ngày chăm vườn, nuôi gà, ít khi kể về quá khứ của mình. Nhưng con dâu cụ, cô Lan, lại không ưa cha chồng. Với cô, cụ Tâm chỉ là một ông già quê mùa, “vô dụng”, không giúp gì được cho gia đình.