Ly dị 2 năm nhưng chồng cũ vẫn ngăn cản tôi có bạn trai
02:10 14/10/24
Chồng cũ nói vẫn còn yêu tôi và muốn quay lại dù tôi không còn tình cảm
Mục lục
Tôi và chồng ly dị được 2 năm vì chồng tôi ngoại tình. Chúng tôi đã có hơn 10 năm chung sống, có với nhau hai đứa con nhưng anh ta nhiều lần lừa dối mà tôi không hề hay biết vì quá tin tưởng chồng.Chỉ đến khi cô bồ của chồng gọi điện thách thức, đòi tôi phải chia tay thì tôi mới biết bị chồng phản bội.
Cũng phải dùng dằng hơn một năm chúng tôi mới giải quyết xong thủ tục ly hôn vì chồng van xin không được lại quay ra gây khó dễ không ký vào đơn ly hôn. Hai năm sau ly hôn, cũng có một vài người muốn tìm hiểu và tiến đến quan hệ xa hơn với tôi nhưng luôn bị chồng cũ gây khó dễ.
Anh ta tìm cách gặp bạn trai của tôi để gây sự. Tôi đã gọi điện gặp chồng cũ để nói chuyện nhưng anh ta lại tránh mặt. Anh ta nói dù ly hôn nhưng vẫn muốn quay lại, muốn làm lại nên sẽ ngăn cản bất cứ ai có ý định với tôi.Tôi không còn tình cảm với chồng và không bao giờ xác định chuyện quay lại nhưng lại chưa biết làm thế nào để anh ta không can dự vào cuộc sống của mình.
Anh ta chưa làm gì đến mức tôi phải nhờ sự can thiệp của pháp luật, nhưng cứ anh ta quấy nhiễu những người quen tôi như hiện nay thì cũng rất mệt mỏi.Các con tôi không biết lý do chúng tôi ly hôn nên vẫn muốn bố mẹ quay lại với nhau và không muốn tôi có thêm mối quan hệ mới.
Tôi thì không muốn làm xấu hình ảnh của người bố trong mắt các con nên không có ý định nói ra sự thật.Nhưng cứ để như thế này tôi rất mệt mỏi vì không chỉ người chồng cũ quấy nhiễu mà lại còn không có sự ủng hộ của các con khi tôi muốn có thêm mối quan hệ nghiêm túc.
Nam, 35 tuổi, là kỹ sư phần mềm sống tại Sài Gòn. Anh là niềm tự hào của cả gia đình với sự nghiệp ổn định, tính cách hiền lành, nhưng có một điều điều tạo bố mẹ anh đau đầu: Nam vẫn “ế”. Ở chỗ này, trong khi bạn bè đồng trang leo đã con cái đề huề, Nam vẫn mê say với công việc, không ngủ yên đến chuyện ngang bằng.
Ngọc ngồi lặng bên cửa sổ bệnh viện, mắt đỏ hoe. Bác sĩ vừa thông báo chị cần phải phẫu thuật gấp, chi phí lên đến hàng trăm triệu đồng. Gia đình chồng làm nông, kinh tế bấp bênh, số tiền quá lớn chẳng biết xoay đâu ra. Nhìn hai đứa con còn nhỏ, lòng chị đau như cắt.
Ngày tôi lấy Tuấn, ai cũng bảo tôi số sướng. Anh là con trai cả trong một gia đình có tiếng ở quê, bố mẹ buôn bán, anh em đông đủ, ai cũng có công việc riêng. Tôi vốn chỉ là một cô gái bình thường, chẳng giàu có, chẳng quyền thế, chỉ được cái hiền lành, chịu khó.
Trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa khu phố đã bắt đầu đô thị hóa, bà Tư sống cùng cô con gái lớn – chị Hoa – người được xem là “chị cả gánh vác” của gia đình sau khi chồng bà mất sớm. Nhà có 4 anh chị em: Hoa là chị
Năm tôi lên ba, giữa một đêm mưa rả rích, một người phụ nữ trẻ bế tôi đặt trước cổng chùa. Trong màn sương lạnh buốt, bà đặt một túi vải cũ, bên trong là tấm giấy nhỏ nguệch ngoạc: “Tôi không đủ sức nuôi con. Xin ai tốt bụng cứu giúp. Đứa bé tên