Gia đình nhà chồng không cho con dâu bước vào nhà chính suốt 7 năm vì chử;/a trước, đám giỗ năm nào cô cũng phải ăn dưới bếp, nào ngờ đến năm thứ 8 cả nhà chồng đang ăn thì ai nấy đều mé/o mồm t-ru tr-/éo, cô chạy lên thì bà;/ng hoà;/ng phát hiện ra dưới mâm cỗ toàn là…

Suốt bảy năm trời làm dâu, Hương chưa một lần được bước chân vào nhà chính của gia đình chồng. Lý do? Vì cô lỡ có b;/ầu trước khi cưới. Với họ, đó là một nỗi ô nhục, là điều làm xấu mặt gia phong. Mặc cho chồng cô – Nam – năm lần bảy

Suốt bảy năm trời làm dâu, Hương chưa một lần được bước chân vào nhà chính của gia đình chồng. Lý do? Vì cô lỡ có b;/ầu trước khi cưới. Với họ, đó là một nỗi ô nhục, là điều làm xấu mặt gia phong. Mặc cho chồng cô – Nam – năm lần bảy lượt van xin, bà mẹ chồng lạ;/nh lù/ng phán:



“Đã chử;/a trước thì đời đời kiếp kiếp chỉ xứng ngồi dưới bếp!”



Từ đám cưới cho đến từng đám giỗ trong suốt bảy năm, Hương đều phải lủi thủi dưới gian bếp hun hút khói.



Nhưng đến năm thứ 8, mọi thứ thay đổi.



Năm đó, đám giỗ tổ tiên rơi đúng vào ngày mưa dầm dề, trời u ám, như điềm báo trước một chuyện chẳng lành. Gia đình chồng tổ chức linh đình như mọi năm, người thân tề tựu đông đủ, mâm cao cỗ đầy. Hương vẫn ở dưới bếp, như một cái bóng vô hình.



Khi trên nhà chính đang nâng chén chúc tụng, bỗng từng tiếng hét thất thanh vang lên:



“Trời ơi! Mặt tôi… méo rồi!”

“Sao miệng tôi cứng đờ… không nói được nữa!”

“Đau… Đau quá!! Có chuyện gì vậy?!”



Người này đến người kia gục xuống, miệng méo xệch, nước dãi trào ra, mắt trợ;/n ngược. Cả căn nhà r-ối lo-/ạn trong tiếng tru tréo, la hét. Người lớn lăn lộn, trẻ con khóc thét. Tiếng đổ vỡ, tiếng ghế bàn nghiến kẹt vào nhau, hỗ;/n lo//ạn.



Hương hốt hoảng chạy lên. Nhưng khi cô đến nơi, một cảnh tượng k/inh ho/àng đập vào mắt.



Hương sữ;;ng s;;ờ, tim đập loạn xạ. Mẹ chồng cô nằm c.-o g//iật dưới đất, hai mắt tr//ợn ngược, miệng không ngừng lập bập điều gì đó. Cô ghé tai lại gần, chỉ kịp nghe vài từ…

Hương sững người, tim đập thình thịch. Khi cô ghé tai lại gần, chỉ kịp nghe mẹ chồng lắp bắp:

– “…bếp… dưới bếp… khói… bùa…”

Cả căn phòng như đông cứng. Hương nhìn kỹ dưới mâm cỗ, và… cô chết lặng.

Toàn bộ thức ăn trên mâm cỗ chính, đầy ắp thịt, gà, bánh trái… đều bị tẩm một thứ bột đen kịt, hắc mùi khói kỳ lạ. Từng món ăn, từng chén nước, thậm chí rượu dâng, đều có dấu hiệu bị tẩm bùa chú, khiến người ăn mất kiểm soát: méo miệng, run rẩy, la hét.

Hương nhận ra, suốt 7 năm trời bị đày xuống bếp, chính nơi này, mọi chuyện mưu kế đã được chuẩn bị từ lâu. Những lời dè bỉu, những trận nhục mạ trước đây, đều chỉ là màn che. Giờ đây, khi cô vô tình bước lên nhà chính, những “quy luật” mà bà mẹ chồng áp đặt với cô đã quay ngược lại chính họ.

Hương hít một hơi sâu, mắt lướt nhìn xung quanh: vài người thân đang gục xuống, la hét, những đứa trẻ sợ hãi trốn dưới gầm bàn. Nhưng trong nỗi kinh hãi, cô cảm thấy một sức mạnh lạ lùng lan tỏa trong người – lần đầu tiên cô đứng thẳng giữa gian nhà chính mà không sợ hãi.

Mẹ chồng nhìn cô, ánh mắt hỗn loạn pha sợ hãi, miệng lắp bắp những từ chưa thành lời. Hương chỉ mỉm cười lạnh:

– “Bao năm qua, cô này ngồi dưới bếp… còn giờ, chính các người mới hiểu cảm giác bị ‘xếp dưới’ là thế nào.”

Cả nhà chồng chết sững. Hương bước đi giữa tiếng la hét và hỗn loạn, mỗi bước chân vững như thép, ánh mắt cô kiên định. Lần đầu tiên, cô thực sự nắm quyền trong gia đình này, và không ai, không điều gì có thể cản bước cô nữa.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/gia-dinh-nha-chong-khong-cho-con-dau-buoc-vao-nha-chinh-suot-7-nam-vi-chu-a-truoc-dam-gio-nam-nao-co-cung-phai-an-duoi-bep-nao-ngo-den-nam-thu-8-ca-nha-chong-dang-an-thi-ai-nay-deu-me-o-mom-t-ru-tr--eo-co-chay-len-thi-ba-ng-hoa-ng-phat-hien-ra-duoi-d322853.html