Con trai tôi cưới, đặt cỗ 3 triệu bạc ngồi mâm 6 mà bạn thân chỉ mừng có 200 nghìn bọ, tôi nhắn tin kháy đểu thì…

Hôm đám cưới con trai, tôi đặt cỗ ở nhà hàng hẳn 3 triệu một mâm, mỗi bàn 6 người ăn uống linh đình, rượu ngoại, hải sản đủ cả. Bạn bè, họ hàng ai cũng mừng phong bì rủng rỉnh… trừ cậu bạn thân chí cốt hơn 20 năm của tôi.

Ngồi ăn uống thoải mái, hết tôm lại đến cua, cậu ta còn nâng ly chúc mừng lia lịa. Nhưng khi về tôi mở phong bì ra thì suýt rơi cả cằm — đúng 200 nghìn lẻ! Lúc ấy tôi bực lắm, cảm thấy bị coi thường, thế là tối về nhắn một câu kháy đểu:

“Cỗ 3 triệu, bạn mừng 200, chắc do quên thêm số 0?”

Không ngờ ngay trong đêm, cậu ấy gọi điện, giọng gấp gáp:

“Ông đang ở đâu? Mang cho tôi ít tiền được không? Vợ con tôi gặp chuyện rồi!”

Trong điện thoại, tôi nghe tiếng khóc và tiếng hối thúc “Nhanh lên!”. Hóa ra vợ con cậu ấy vừa bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện huyện. Bác sĩ yêu cầu phải chuyển lên tuyến trên ngay trong đêm vì tình trạng xấu đi nhanh, nhưng gia đình không xoay kịp tiền viện phí. Tài khoản ngân hàng của cậu ấy bị tạm khoá do liên quan một vụ tranh chấp hợp đồng, không thể rút được. Số tiền 200 nghìn hôm cưới… là tiền mặt còn lại trong ví, nhưng cậu vẫn cố đến chia vui.

Tôi không dám chần chừ, gom nhanh một phần tiền mừng cưới vừa nhận của con trai — khoảng hơn 80 triệu — rồi chạy sang bệnh viện. Lúc tôi dúi tiền vào tay, cậu ấy chỉ nói một câu mà tôi nhớ cả đời:

“Tôi không mừng ông bằng tiền… mà bằng tình bạn. Nhưng lúc này, tôi cần mừng lại gia đình mình bằng niềm tin của ông.”

Nghe xong, mọi bực tức vì cái phong bì 200 nghìn tan biến. Tôi cùng cậu ấy đưa vợ con lên xe cấp cứu, làm thủ tục chuyển viện. Đêm hôm ấy, tôi ở lại cùng bạn trong bệnh viện.

Vài tuần sau, khi vợ cậu ấy ổn định, tôi nhận được một phong bì gửi qua bưu điện. Bên trong là 90 triệu, kèm một mảnh giấy:

“Trả ông, và cảm ơn vì hôm đó đã tin tôi. Số còn lại, cho tôi hẹn lần sau.”

Tôi mỉm cười, gấp tờ giấy lại. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra — có những món quà cưới không đo được bằng tiền, mà bằng cách chúng ta đối xử với nhau khi hoạn nạn.

Vậy nên, đừng vội vàng đánh giá ai chỉ qua một sự việc nhỏ hay một phong bì tiền mừng. Tiền bạc có thể đong đếm được, nhưng tình nghĩa thì không. Có những lúc, chỉ một ánh mắt hay một bàn tay đưa ra kịp thời mới là thứ giữ trọn một tình bạn suốt cả đời. Đừng để vì vài tờ giấy mà đánh đổi đi những năm tháng đã từng cùng nhau sẻ chia, bởi một người bạn thật sự – giá trị của họ không nằm ở số tiền họ mừng, mà ở những gì họ làm cho ta khi ta cần nhất.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/con-trai-toi-cuoi-dat-co-3-trieu-bac-ngoi-mam-6-ma-ban-than-chi-mung-co-200-nghin-bo-toi-nhan-tin-khay-deu-thi-d316168.html