Muốn tuổi già được sống tốt, có bốn thứ không thể nào thiếu, một là tiền lương hưu, hai là sức khỏe, ba là con cái, thứ tư chính là có người đồng hành bên cạnh. Nếu không có người bên cạnh, bạn sẽ rất dễ cảm thấy cô đơn, bạn sẽ rất khó sống. Hầu hết những người già không thích việc sống một mình.
Những người cao tuổi đều quan niệm cho rằng khi đã là vợ chồng với nhau thì đối phương nên chăm sóc và đồng hành cùng nhau đến những ngày cuối đời. Nhưng ngoài đời, ít có cặp vợ chồng nào có thể chung sống hạnh phúc, nguyên nhân chính là họ không muốn sống với nhau, họ đã chán bạn đời hoặc chọn bạn đời vì một mục đích khác.
Điển hình đó là câu chuyện của cô Hoa, vừa kể cô đã bật khóc: “Chồng tôi đúng là vô lương tâm. Lúc ông ấy ốm đau, tôi là người chăm sóc, nhưng khi tôi ốm, ông ấy lại quay lưng làm ngơ. Tôi thật sự mù quáng khi đã tận tình chăm sóc, hy sinh nhiều điều”.
Hãy cùng nghe câu chuyện của cô nhé.
“Tôi 63 tuổi, tôi nghỉ hưu khi tôi 55 tuổi, đến nay cũng đã được 8 năm rồi. Khi tôi mới về hưu, cuộc sống của tôi rất thoải mái. Mỗi tháng tôi có lương hưu, tôi không phải giúp đỡ con trai và cũng không phải chăm sóc cháu trai, vì cháu trai đã có bà ngoại nó trông nom.
Lúc đó, chồng tôi đi làm, tôi cũng chẳng phải dậy sớm nấu bữa sáng cho ông ấy, ngày nào ông ấy cũng dậy nấu bữa sáng cho mình và để sẵn một phần cho tôi. Tôi có thể ngủ và thức dậy đến khi nào mình muốn, khi đó tôi sẽ nấu lại đồ ăn mà chồng chuẩn bị rồi ăn thôi. Thường thì tôi sẽ không ở nhà vào ban ngày, tôi đi chơi và đi dạo với bạn bè.
Mỗi ngày của tôi đều là niềm vui, vì được tham gia nhiều hoạt động giải trí thú vị. Chồng tôi cũng không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của tôi, mọi việc trong nhà ông ấy đều làm hết và đối xử tốt với tôi. Vì vậy, nhiều bạn bè và hàng xóm đã rất ghen tị với tôi và luôn bảo rằng tôi phải tốt số lắm mới lấy được người chồng tốt như vậy. Cách đây 3 năm trước, chồng tôi về hưu, từ khi chồng tôi về hưu, cuộc sống của tôi càng tốt hơn. Vì chồng tôi quán xuyến hết mọi việc, tôi chỉ cần đi chơi, đi làm đẹp mà thôi.
Khi tôi chán thì chồng sẽ đưa tôi đi du lịch. Lúc đó tôi chỉ hy vọng những năm tháng sau này của mình sẽ được hạnh phúc mãi mãi như thế.
Nhưng đầu năm ngoái, chồng tôi qua đời vì nhồi máu cơ tim, cuộc sống của tôi từ đó trở nên xám xịt. Trước đây, khi còn chồng, tôi luôn giận hờn và thường xuyên cãi nhau. Nhưng sau khi chồng tôi ra đi đột ngột, tôi cảm thấy rất hối hận, tôi không biết phải làm gì mỗi ngày.
Có lần tôi đang nấu nước trên bếp, nhưng tôi lại thất thần trong phòng khách, quên mất là mình đang nấu nước, cuối cùng thì nối nước bị cạn hết, suýt chút nữa thì gặp tai nạn lớn. Cũng có vài lần, tôi quên cả việc mang chìa khóa mỗi khi ra ngoài, sau đó phải gọi người đến phá khóa, tốn rất nhiều tiền. Mỗi ngày trí nhớ của tôi như giảm đi, quên trước quên sau, cảm giác rất nguy hiểm.
Con trai tôi có đến dọn đồ đón tôi về nhà, trước sự quan tâm của con trai và con dâu, tôi rất hạnh phúc. Nhưng sau này tôi cảm thấy việc ở nhà con trai không tiện, vì còn có bà thông gia ở để chăm sóc các cháu nên hơi chật, tôi đã quyết định về nhà ở.
Sau khi chuyển về nhà ở, tinh thần tôi đã tốt hơn, sức khỏe tôi cũng khỏe mạnh nên con trai cũng yên tâm để tôi sống một mình. Mặc dù tôi sống một mình cũng ổn nhưng tôi cảm thấy mình hơi cô đơn, tôi thường muốn nói chuyện với ai đó, nhưng lại không có ai để nói. Vì thế tôi quyết tâm tìm cho mình một người chồng mới, để sau này có người ở bên cùng.
Có người ở bên cũng có thể đồng hành và chăm sóc nhau mỗi khi ốm đau. Tôi đã chủ động liên hệ với một số bạn bè, cố gắng hỏi han xem có người quen nào phù hợp hay không. Sau đó, tôi đã gặp được ông Hải qua sự giới thiệu của một người bạn. Ông ấy hơn tôi ba tuổi, năm nay 65 tuổi.
Ông ấy vẫn đáp ứng những yêu cầu của tôi về người chồng mà tôi đang tìm kiếm. Khi chúng tôi gặp nhau, ông ấy sống một mình, vợ ông ấy đã mất nhiều năm, ông ấy chỉ có duy nhất một đứa con gái. Hiện tại cô con gái đang làm việc ở nơi khác và đã lập gia đình, cô con gái thường không có nhiều thời gian để về thăm ông ấy. Ông ấy sống một mình rất cô đơn nên cũng có ý muốn tìm một người vợ, hơn nữa, ông ấy cũng có lương hưu cao hơn tôi mấy trăm.
Ông ấy cũng rất tốt, khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, ông ấy đã cư xử rất tốt và đặc biệt chăm sóc tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy rất ấm áp. Vì vậy, sau một thời gian dài tìm hiểu chúng tôi đã quyết định sống cùng nhau.
Mặc dù chúng tôi đến với nhau, nhưng chúng tôi cũng đã đưa ra một số quy tắc trước khi về ở chung. Theo đó, việc nhà chúng tôi sẽ làm cùng nhau, tiền sinh hoạt sẽ do ông ấy chi trả, khoảng 3 triệu mỗi tháng. Và tôi chịu trách nhiệm chính trong việc dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn.
Thực ra, cuộc sống của tôi và ông ấy tương đối hòa hợp, tuy rằng việc nhà do tôi làm chủ yếu nhưng khi nào ông ấy rảnh rỗi, ông ấy cũng sẽ giúp đỡ tôi. Đôi khi tôi cũng góp tiền vào để chi tiêu cho sinh hoạt chung. Hai chúng tôi có một cuộc sống êm đềm và tươi đẹp.
Cuối năm ngoái, ông ấy chẳng may bị ngã, lúc đó khá nghiêm trọng, ông ấy bị chấn thương và gãy xương, phải ở bệnh viện điều trị 3 tháng mới có thể xuất viện. Trong khoảng thời gian đó, tôi vừa chăm sóc ông ấy, vừa làm hết mọi việc, rất là vất vả. Cuối cùng ông ấy cũng hồi phục hoàn toàn, sự thực là tất cả đều nhờ vào tôi ông ấy mới có thể nhanh chóng khỏe lại như vậy được.
Lúc đó, ông ấy đã cảm ơn tôi rất nhiều. Từ đó đối xử với tôi càng tốt hơn, ông ấy thường chủ động làm việc nhà giúp tôi hơn, thỉnh thoảng đưa tôi đi ăn bên ngoài và còn mua quần áo cho tôi nữa.
Nhưng mọi chuyện êm ấm ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Khi tháng trước tôi bị đột quỵ, may mắn là tôi được đưa vào bệnh viện kịp thời, cuối cùng tôi cũng được cứu sống. Vào ngày đầu tiên tôi nhập viện, ông ấy đã đến một lần, nhưng kể từ sau đó không thấy ông ấy đến nữa. Tôi gọi điện thì ông ấy không trả lời, trong thời gian đó, tôi phải nhờ y tá chăm sóc.
Ngay cả ngày xuất hiện, ông ấy cũng không đến đón tôi. Khi tôi về nhà, tôi thấy ông ấy đã thu dọn hết hành lý và nói rằng muốn chia tay tôi. Tôi thực sự không hiểu tại sao ông ấy lại làm vậy, rõ ràng chúng tôi đang sống hạnh phúc cơ mà, chẳng phải rất tốt hay sao?
Vì vậy, tôi hỏi ông ấy tại sao lại muốn chia tay, thì ông ấy bảo:
“Bác sĩ bảo rằng tuy rằng cứu được bà lần này, chưa chắc đã cứu được lần nữa, vì đã có nguy cơ có lần sau rồi. Nếu lần sau tiếp tục bị đột quỵ, có thể dẫn đến bị liệt. Tôi không muốn phải chăm sóc người bị liệt. Nên là chúng ta chia tay đi”.
Nghe ông ấy nói xong lòng tôi lạnh ngắt, tôi từng chăm sóc ông ấy khi ông ấy ốm. Suốt thời gian đó, tôi chưa bao giờ kêu ca vất vả, nhưng tôi chưa đến mức phải bị liệt mà ông ấy đã quyết định quay mặt làm ngơ thế rồi. Làm sao mà tôi không buồn cho được. Tôi đã nói với ông ấy:
“Nếu cẩn thận hơn, chú ý hơn thì vẫn có thể tránh được trường hợp đó”
Tôi chưa nói hết, ông ấy đã ngắt lời:
“Dù chỉ là một chút nguy cơ, tôi cũng không muốn mình tự lao đầu vào khổ đau. Tôi chỉ muốn có một người vợ khỏe mạnh, còn nếu bà muốn tôi phục vụ thì điều đó là tuyệt đối không thể. Đúng vậy, hôm nay tôi sẽ phải chia tay bà, dù bà nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của tôi đâu”
Vừa mới dứt lời, ông ấy đã nhấc hành lý đem ra cửa, rồi đóng cửa lại, mặc kệ tôi can ngăn, quan hệ giữa chúng tôi đã kết thúc thế này. Tôi cứ nghĩ ông ấy là chỗ dựa cho mình nhưng không ngờ ông ấy lại vô lương tâm như vậy. Mà chia tay chỉ vì tôi đổ bệnh, tôi không thể nào trách người khác mà chỉ có thể trách bản thân. Đã không nhìn rõ mọi chuyện sớm hơn.
Sau này, tôi không muốn tìm người chồng nào khác nữa, vì đàn ông không đáng tin cậy. Khi bạn có sức khỏe tốt, và có thể chăm sóc đối phương, nhưng đối phương chưa chắc đã sẵn sàng ở bên bạn khi bạn ốm. Một khi bạn có vấn đề về sức khỏe, người khác có thể sẽ chia tay với bạn. Thà ở một mình còn thoải mái hơn phải chịu đựng một điều như vậy.
Đại đa số mọi người đều có mục tiêu riêng, đàn ông tìm kiếm một người để chăm sóc cho gia đình của họ, và hầu hết phụ nữ tìm kiếm một người có thể làm chỗ dựa cho mình. Một khi xảy ra việc gì, đều có khả năng chia tay. Vì vậy, đừng quá mong đợi quá nhiều từ đối phương, nếu không bạn sẽ chỉ thất vọng.