Nhiều lúc một mình thui thủi không con cái, quay ra quay vào chỉ còn mẹ chồng già mà tôi thấy cô đơn, tủi thân lắm mọi người ạ.
Tôi với chồng cưới nhau lúc hai đứa còn trẻ dại. Nhà chồng khá giả nhưng bố anh mất sớm. Chồng tôi là con một nhưng hồi đó anh được nuông chiều nên cũng phá của mẹ kha khá. Lúc mới cưới mẹ chồng có bảo:
“Giờ mẹ chưa sang tên nhà cửa gì cho hai đứa hết. Nếu thằng Tâm tu chí làm ăn, thương mẹ, thương vợ con thì sau là của chúng mày hết”.
Bởi vậy nên vợ chồng tôi sống phụ thuộc vào kinh tế của mẹ anh là chính. Chồng tôi đòi mở cửa hàng buôn bán, sửa chữa điện thoại bà cũng đầu tư. Anh làm cho có thôi chứ chẳng thiết tha gì cả, đóng cửa nhiều hơn mở hàng nên chẳng lời lãi bao nhiêu.
Tôi mang bầu nhưng thai được 3 tháng thì sốt xuất huyết, con bị lưu không giữ được. Sau đó tôi kế hoạch, định khi nào sức khoẻ ổn định sẽ bầu tiếp nhưng mọi thứ không được như mong đợi. Chưa kịp có con thì chồng tôi mắc ung thư xương, mẹ anh phải bán cả mảnh đất đi để chữa trị cho con trai. Bệnh của chồng tôi mỗi ngày một nặng, kéo dài được 2 năm thì anh mất.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tôi nhớ mãi hôm đưa tang chồng, mẹ anh khóc đến ngất đi, bác sỹ phải trực bên cạnh tiêm trợ tim cho bà. Tỉnh dậy mẹ chồng cứ ôm tôi khóc:
“Con đừng có bỏ rơi mẹ nhé”.
Lúc đó tôi phải hứa lên hứa xuống:
“Anh Tâm mất rồi, con sẽ ở đây phụng dưỡng mẹ”.
Từ khi con trai mất, mẹ chồng đối tốt với tôi lắm. Bà thương con dâu như con đẻ vậy, thủ thỉ suốt ngày, có việc gì cũng bàn bạc với con dâu rồi mới làm. Có mỗi một điều là mẹ chồng mãi không sang tên nhà cửa, đất cát cho tôi. Bà bảo:
“Sau này mẹ bán bớt cái miếng ngoài đường chia tiền cho mấy đứa cháu họ hàng. Tụi nó nghèo khổ quá cũng thương. Còn cái nhà này để hương khói tổ tiên, ông bà, nếu con ở lại chăm lo thờ cúng thì tất cả tài sản sẽ là của con”.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi lấn cấn mãi không dám đi bước nữa. Từ lúc chồng mất cũng có vài người ngỏ ý nhưng tôi đều từ chối hết. Vậy mà đến nay 8 năm rồi mẹ chồng vẫn chưa sang tên nhà cho tôi. Miếng đất kia bà bán đi chia tiền cho mấy đứa cháu con của em trai để chúng làm ăn hết rồi.
Đến giờ mẹ chồng vẫn còn khoẻ, bà luôn tỏ ra rất thương con dâu, thỉnh thoảng lại rút mấy chục triệu bảo tôi mua sắm. Vậy nhưng quan trọng nhất là sổ đỏ, đất đai bà cứ giữ khư khư.
Tôi luôn có cảm giác mình sống phụ thuộc vào mẹ chồng. Ngoài việc bà đối xử tử tế với mình ra thì không có gì cả. Tôi chỉ sợ sau này mẹ chồng thay đổi ý định lại nghe anh em, họ hàng khích bác không cho tôi nữa thì lại lỡ dở cả cuộc đời.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/me-chong-nang-dau/chong-mat-8-nam-toi-chua-dam-tai-hon-vi-me-anh-bao-tho-no-thi-tat-ca-tai-san-cua-con
Cùng chủ đề
Tôi bị nhà chồng đuổi đi lúc đang b;ầu 8 tháng, 5 năm sau, tôi về làng trong chiếc ô tô sang trọng
Năm ấy, tôi mang thai tháng thứ tám, bụng nặng nề, trái tim đầy hy vọng về một mái ấm gia đình. Nhưng đời không như mơ. Nhà chồng, với những lời cay nghiệt và ánh mắt lạnh lùng, đã đuổi tôi ra khỏi nhà giữa cơn mưa tầm tã. Bố chồng, người mà tôi từng kính trọng, chỉ đứng nhìn, không một lời can ngăn. Mẹ chồng thì buông câu: “Cô không xứng với con trai tôi.” Tôi ôm bụng, lầm lũi bước đi, lòng đau như cắt, nhưng quyết tâm phải sống, phải mạnh mẽ vì đứa con trong bụng.
Th:ương x:ót cô gái trẻ có th:ai đi lang thang, bà lão bán cháo tốt bụng gọi cô vào ăn và rồi…
Trời thành phố về đêm lất phất những cơn mưa lạnh. Cơn gió cuối đông cứ như lưỡi dao cắt ngang qua từng lớp áo rách. Ở góc chợ cũ, một bóng người lụm cụm đẩy chiếc xe gỗ ọp ẹp — là bà Bảy, người đã bán súp rong hơn nửa đời người.
Cô lao công được thuê giả làm vợ tỷ phú, không ngờ lại khiến anh s.i m.ê cả đời…
Sài Gòn vào những ngày mưa luôn mang một vẻ uể oải lạ lùng. Lệ, một cô lao công 27 tuổi, vẫn miệt mài với công việc thường nhật. Chiếc xe rác cũ kỹ kêu kẽo kẹt khi cô đẩy qua những con hẻm nhỏ, đôi tay gầy gò nắm chặt cán xe. Lệ sống giản dị, quần áo bạc màu nhưng nụ cười luôn rạng rỡ, như thể chẳng có khó khăn nào làm cô chùn bước. Cô mơ một ngày trả hết nợ cho mẹ, mở một tiệm tạp hóa nhỏ, nhưng giấc mơ ấy dường như xa vời với đồng lương ít ỏi.
1 chú chó chờ đợi gia đình mình tại cây xăng cũ suốt 4 năm – và một buổi sáng nọ – phép màu xảy ra…
Giữa một cây xăng cũ kỹ, phủ đầy bụi thời gian trên tuyến quốc lộ vắng bóng người, có một chú chó đã nằm chờ suốt bốn năm trời. Ngày nắng cháy da, nó nằm co mình dưới bóng cây bơm xăng số ba. Ngày mưa tầm tã, nó vẫn lặng lẽ chờ… Một người. Một gia đình. Một ký ức mà không ai xung quanh còn nhớ rõ – ngoại trừ nó.
“Dừng xe lại” cô bé ăn mày chặn đầu xe tỷ phú hét lên “đừng lái tiếp nếu không chú sẽ ch:ết…”
Ngay khi xe vừa chớm vào giao lộ Nguyễn Đình Chiểu thì rầm! – một cú va mạnh khiến chiếc xe khựng lại. Cả Khải và Linh giật mình.
Tôi lỡ có bầu trước khi cưới nên bị nhà trai ch.èn é.p
Nhà gái rơi vào tình huống phải ở ”cửa dưới” vì cô dâu mang bầu trước cưới?