Cả xóm không bao giờ dám đến gần nhà ông già ở cuối hẻm, vì không thấy ông đi ngủ, đèn lúc nào cũng sáng xuyên đêm

Cuối con hẻm, có một căn nhà cấp bốn cũ kỹ, tường bong tróc, đèn phòng thì chưa từng tắt.

Chủ nhà là ông Hai Lâm, gần 80 tuổi, sống một mình, không thân thích, không bạn bè. Cả xóm gọi là “ông già điện sáng”.

Và khi cánh cửa mở ra, tất cả như chết lặng.

Ông Hai Lâm… đã mất.

Ngồi gục trên chiếc ghế gỗ, tay vẫn đặt trên đầu gối, mắt nhắm hờ như đang ngủ.

Căn phòng vẫn sáng đèn.

Nhưng điều khiến ai nấy bật khóc… không phải vì ông đã mất.

Mà là vì những thứ ông để lại.

Trong phòng, bên cạnh bàn thờ nhỏ cũ kỹ là một loạt cuốn vở học trò, được ghi rõ ngày tháng. Trang nào cũng ngay ngắn, nét chữ gầy gò run run:

“Hôm nay con gái ba chắc đã 42 tuổi rồi… Không biết ở bên ấy con có ngủ được không…”

“Ba sợ tắt đèn… lỡ con về thăm không thấy đường thì buồn…”

“Mỗi đêm, ba để cửa hờ, đèn sáng… chỉ mong một ngày con ghé về, nhìn thấy nhà cũ, biết ba vẫn chờ…”

Không ai hay, ông Hai từng có một cô con gái, vượt biên năm 1986. Mất liên lạc từ đó.

Tìm suốt một thời gian dài, không được, ông đành sống lặng lẽ, giữ đèn sáng suốt 30 năm, chờ con quay về.

Dù chỉ là một lần.

Ông mất đi trong thanh thản, như thể cuối cùng cũng yên lòng vì đã giữ lời hứa làm cha đến tận hơi thở cuối.

Hôm ấy, cả xóm không ai nói nên lời. Người ta gom tiền, thay nhau lo tang lễ, rồi gắn lại cái bóng đèn cũ phía trước hiên.

Để mỗi tối đi ngang qua, họ đều ngước nhìn, và tự nhắc nhau đừng chờ người thân… bằng im lặng.

Và rồi, sau đám tang của ông Hai Lâm, cái hiên nhà vẫn sáng đèn. Không còn là ánh sáng ông để lại cho con, mà là ánh sáng của tình người, của niềm tin và hy vọng.

Chuyện của ông không chỉ khiến cả xóm lặng người, mà còn khiến người ta tự nhìn lại chính mình: giữa cuộc sống hối hả, bộn bề, liệu ta có đang sống đủ đầy với những người mình yêu thương? Liệu ta có đang giữ mãi những chờ mong không lời, những nỗi đau âm thầm mà quên mất rằng, mỗi ngày sống là một món quà quý giá?

Ông Hai Lâm đã sống trong nỗi cô đơn, nhưng không tiêu cực. Ông chờ đợi trong yêu thương, không oán trách. Ông ra đi không có người thân bên cạnh, nhưng trái tim ông chưa từng lạnh lẽo.

Vì thế, hãy sống tích cực. Hãy nói ra yêu thương khi còn có thể. Hãy tha thứ, hãy gặp gỡ, hãy gọi một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn. Đừng để ánh đèn cuối cùng của cuộc đời mình chỉ dùng để thắp lên nỗi tiếc nuối.

Hướng về tương lai – dù quá khứ có buồn đến đâu. Bởi cuộc sống vẫn đẹp, nếu ta biết sống bằng trái tim ấm và đôi mắt không ngừng tìm kiếm ánh sáng.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/ca-xom-khong-bao-gio-dam-den-gan-nha-ong-gia-o-cuoi-hem-vi-khong-thay-ong-di-ngu-den-luc-nao-cung-sang-xuyen-dem-d283695.html