Mẹ tôi hiền lành lắm, trước bà ngoại có nghề bán bánh cuốn gia truyền nên mẹ cũng theo nghề đó. Cả nhà tôi gần như là trông chờ vào những đồng tiền từ hàng bánh cuốn của mẹ.
Bố tôi làm công chức lương được bao nhiêu ông đãi bạn bè hết. Tính ông cực kì khó chịu, đi làm về là bắt vợ con phục vụ từ chén nước đến cái tăm. Sáng nào ông dậy cũng phải có sẵn ấm nước trà nóng ở trên bàn rồi. Mẹ bán hàng ăn sáng bận là vậy mà vẫn phải đổi món cho bố, không có chuyện sáng nào cũng bưng đĩa bánh cuốn vào thì ông mắng cho sấp mặt.
Sống với nhau từng ấy năm nên mẹ tôi hiểu tính bố, từ cái áo, cái quần, đến đôi giày bố đi làm lúc nào cũng chỉ chu, là lượt.
Mẹ chăm sóc bố đến từng chân tơ kẽ tóc, mỗi lần ông chỉ cần cảm cúm thôi là bà cuống lên đi tìm thuốc còn rót cả cốc nước để sẵn đấy. Có lúc tôi thấy ông chẳng cầm lên mà gọi mẹ:
“Nước với thuốc của tôi đâu”.
Mẹ đang đun nồi cháo dưới bếp vẫn phải tất tả chạy đưa thuốc đưa nước cho bố. Có lần ông bị đau ruột thừa phải vào viện mổ, mẹ túc trực chăm sóc, nâng đỡ từng tí một.
Ảnh minh họa: Nguồn Pantip.com
Hôm bố về nhà vẫn chưa được ăn cơm chỉ húp nước cháo suông thôi nhưng ông ném cả cái bát xuống nền:
“Cháo gì mà nhạt nhẽo, ít cũng phải hầm con chim bồ câu vào chứ”.
Mẹ lại lúi húi dọn dẹp, chiều bà tìm mua bằng được con chim câu về lọc thịt, băm nhỏ rồi nấu cháo cho bố. Nhiều khi tôi thấy mẹ chăm chồng còn chu đáo hơn là chăm con cái vậy.
Chị em tôi lớn lên cũng giúp đỡ mẹ những việc lặt vặt như nấu cơm, rửa bát. Nhưng mẹ đâu có được nhàn nhã hơn vì bố lúc nào cũng yêu sách hết chuyện này đến chuyện khác, chẳng bao giờ để bà được yên.
Trước kia hiếm khi thấy mẹ ốm lắm, thỉnh thoảng kêu đau đầu lại tự mua thuốc uống chứ chưa bao giờ bố hỏi thăm mẹ được 1 câu tử tế.
Từ lúc hai chị em tôi đi lấy chồng, bố nghỉ hưu nên càng khó tính hơn chỉ biết đòi hỏi cho bản thân mà không nghĩ cho vợ con. Vừa rồi mẹ bị tai biến phải nằm viện điều trị cả tháng trời. Thời gian đó không ai ở nhà cơm nước khiến ông cáu loạn lên.
Mẹ đi chữa bệnh mà bố không hề vào thăm 1 lần lấy lý do đi lại xa xôi. Hôm tôi sang lấy thêm ít quần áo cho mẹ, bố chẳng hỏi được 1 câu nào tử tế mà cằn nhằn:
“Tự nhiên thì lăn ra ốm, nhà như cái nhà hoang”.
Nếu không phải bố mình chắc tôi cho một trận rồi. Nghĩ mà thương mẹ, cả đời hi sinh vì chồng con cuối cùng đổi lại được gì? Chồng ốm thì tất tả ngược xuôi lo thuốc men, cơm bưng nước rót, thế mà lúc bà nằm liệt đó chẳng thấy bóng dáng ông đâu.
Sao phụ nữ vất vả vì chồng vì con mà đàn ông lại thờ ơ vô tâm đến vậy nhỉ? Như bố tôi chẳng hạn, ông quen thói được chăm sóc tận răng, coi đó là nghĩa vụ của vợ và mình chỉ tận hưởng. Còn lúc vợ con ốm đau bệnh tật thì thân ai người ấy lo.
Ảnh minh họa: Nguồn tvmag.drama
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/tam-su-cua-vo/luc-bo-toi-om-me-mua-tung-vien-thuoc-khi-ba-liet-giuong-khong-thay-bong-dang-ong-dau
Cùng chủ đề
Nghe lời chị họ, tôi lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai cũng khen tôi tốt số, nào ngờ trong đêm tâ/n h/ôn, vừa lật tấm chăn lên thấy thứ bên trong, tôi liền vùng dậy bỏ chạy…
Nhà có bốn chị em, tôi là út, từ nhỏ đã quen cảnh chạy ăn từng bữa. Chị họ tôi lấy chồng Hàn Quốc, về quê với nhà lầu xe hơi, vàng đeo đầy tay. Mỗi lần chị về, cả làng xôn xao, ai cũng bảo chị đổi đời. – Hạnh, lấy chồng Hàn đi.
Chồng bỏ đi theo một cô gái trẻ làm du lịch, bỏ lại chị Mai với ba đứa con thơ và một mái nhà d:ộ:t n:á:t, nhưng rồi..
Ở một làng chài nghèo ven biển Bình Thuận, có một người phụ nữ tên Mai. Người ta gọi chị là “chị Mai của biển”, bởi chị là một trong những người hiếm hoi có thể chèo thuyền một mình ra khơi từ lúc còn rất trẻ. Chị từng có một gia đình nhỏ hạnh
Mỗi lần đến ngày lên xã lĩnh lương hưu, bố chồng 86 tuổi đem về chia từ đầu xóm đến cuối xóm, lúc nào cũng chỉ giữ lại đúng 500 nghìn
Tôi là Lan, sống cùng chồng và bố chồng – ông Đào, năm nay đã ngoài tám mươi sáu tuổi. Ông là thương binh hạng 2/4, từng vào sinh ra tử, giờ về hưu đã mấy chục năm.
Vợ mất vì đa/u t/im, trong lúc tang gia bối rối chồng để quên điện thoại trong qu//an t//ài, nào ngờ nửa đêm…
Anh Minh – người chồng mới mất vợ, ngồi thẫn thờ bên bàn thờ, đôi mắt đỏ hoe. Chị Lan qua đời độ;:t ng:;ột vì một cơn đa/u ti//m. Giữa lúc tang gia bối rối, Minh bận rộn lo liệu mọi thứ, từ việc tiếp khách đến chuẩn bị h//ậu s//ự, khiến anh gần như
Đỡ đẻ cho người yêu cũ, vị bác sĩ t:;/ái mặt khi nhìn thấy đứa bé vừa chào đời…
Khoa sản hôm đó đông nghẹt. Bệnh viện tuyến đầu giữa thành phố chẳng mấy khi yên ắng. Bác sĩ Nam vừa kết thúc một ca m:;//////ổ th/a/:i xong thì nhận được lệnh gấp: một sản phụ chuyển dạ nhanh, c;/ổ t///:ử c:::/u;ng mở gần trọn, cần bác sĩ trực chính. Anh vội vàng thay
Chồng giấ/u lương, chỉ đưa vợ 2 triệu mỗi tháng “để học cách tiết kiệm”, đến ngày anh nhậ:p việ:n, vợ đưa ra một tập giấy tờ khiến anh cứ/ng họ/ng…
Mỗi tháng, Dũng chỉ đưa cho Linh 2 triệu đồng để chi tiêu cho cả gia đình. Anh nói: “Linh, em phải học cách tiết kiệm. Lương anh không ca/o, công ty lại đang kh//ó kh//ăn. Hai triệu là đủ nếu em kh;é/o lé;/o.” Linh, dù ngạ-c nhi-ên vì biết chồng làm ở vị trí