Đến rước dâu lúc 4h sáng thấy nhà gái vẫn đang ngủ, điện tắt tối om. Mẹ cô dâu ló mặt ra nói đúng 1 câu khiến cả họ nhà trai tái mặt 

Nhà trai thì không tin nổi chuyện thế này lại xảy ra. Những người họ hàng quay sang mẹ Minh, hỏi bà đã nói gì, làm gì mà để xảy ra chuyện này? 

Đây là câu chuyện có thật nhưng đã đã được đổi tên cô dâu chú rể để đảm bảo tính riêng tư và không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ sau này. 

Câu chuyện là thế này:

Hà và Minh yêu nhau từ thời sinh viên vì cả hai cùng quê Bắc Ninh lại từng ở chung một khu trọ. Cả hai đã trải qua năm năm thanh xuân bên nhau, cùng chia ngọt sẻ bùi. Sau khi ra trường họ đều có công việc ổn định nhưng Minh nói chưa vội kết hôn vì muốn gây dựng kinh tế trước. Hà cũng hiểu cho Minh và nghĩ anh đang cố gắng vì tương lai hai đứa, cho đến một ngày cô phát hiện mình mang thai.

Lúc cầm que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chót, Hà vừa run rẩy, vừa xúc động. Cô vui lắm! Đây là kết quả của một tình yêu bền bỉ suốt bao năm, là đứa trẻ mà cô tin chắc Minh cũng sẽ yêu thương, trân trọng. Thế nhưng, giây phút gọi điện báo tin cho Minh, mọi thứ sụp đổ.

“Anh chưa sẵn sàng làm bố lúc này… Chắc… chúng mình nên tính lại.”

Một câu nói nhẹ như không nhưng như dao cứa vào tim Hà. Cô không tin nổi đây là phản ứng của Minh. Người yêu cô suốt năm năm, từng hứa hẹn đủ điều nay lại do dự khi nghe tin mình sắp làm bố? Hà lao thẳng đến công ty Minh, gọi anh ra ngoài, mắt cô đỏ hoe, giọng nghẹn lại:

“Anh tính thế nào thì tính! Nếu anh còn lưỡng lự, em sẽ nói cho tất cả mọi người biết!”

Minh hốt hoảng cắt ngang:

“Rồi…Để anh về thưa chuyện với bố mẹ!”

Hà nhìn người đàn ông trước mặt, lòng cô rối như tơ vò. Cô tự nhủ có lẽ Minh quá bất ngờ, cần thời gian thích nghi. Nhưng dù tự an ủi bao nhiêu, trong lòng cô vẫn có một nỗi bất an mơ hồ.

Chẳng bao lâu sau, mẹ Minh gọi điện cho gia đình Hà, giọng điềm nhiên nhưng lạnh lùng:

“Tôi nói với chị này, dù gì cái Hà nó cũng có bầu trước rồi, đành phải cưới sớm thôi. Nhà tôi xưa giờ cũng coi trọng việc lễ nghĩa. Nhưng vì con dâu lại không biết giữ gìn cho trọn vẹn đến ngày cưới, nên phía tôi đã đi xem ngày, tôi ấn định giờ đón dâu là 4h sáng. Chị xem mà sắp xếp. Một việc nữa, tôi cũng không thể chuẩn bị sính lễ như phía đàng gái muốn vì nói thật là quá gấp gáp, chưa chuẩn bị kịp, cưới cho là may rồi…”

Hà đứng bên cạnh nghe từng chữ rõ ràng như tạt nước lạnh vào mặt. Đó là toàn bộ những gì mẹ Minh nói với gia đình cô qua điện thoại, thay cả buổi dạm ngõ. Cô chưa từng nghĩ đám cưới của mình sẽ diễn ra theo cách này – một cuộc trao đổi hời hợt, lạnh nhạt đến mức không thể tin nổi. Mẹ Hà vẫn bình tĩnh, giọng nhẹ bẫng:

“Vâng, chị tính thế nào, chúng tôi nghe thế ấy.”

Hà nhìn mẹ mà nước mắt chực trào. Cô thấy cay đắng nhưng cũng không dám phản đối. Cô nghĩ dù sao cũng đã “lỡ”, dù sao cũng là cưới, chỉ cần Minh yêu cô là đủ.

Nhưng cô không biết rằng, mẹ cô đang âm thầm chuẩn bị một điều khác…

Đến ngày cưới, đúng 4 giờ sáng, đoàn nhà trai có mặt trước cửa nhà gái. Một đội hình bê tráp trang trọng, áo dài, quần âu chỉnh tề. Minh mặc vest, đứng giữa đoàn người, mắt hơi thâm quầng vì mất ngủ.

Nhưng khi chú rể bước xuống xe thì sững sờ vì nhà cô dâu tối om. Không đèn, không bóng người, không hề có dấu hiệu của một đám cưới sắp diễn ra. Cả đoàn cũng sững sờ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Minh vội vàng gọi điện cho “vợ tương lai” nhưng Hà không nghe máy. Anh gọi cửa đến lần thứ ba cuối cùng mẹ Hà ra mở cửa, nhưng chỉ hé một chút, giọng thản nhiên:

“Các anh chị đến đây có việc gì?”

Mẹ Minh xông lên trước, mặt đỏ bừng vì tức giận:

“Chị bị làm sao vậy? Hôm nay là ngày cưới của con chị!”

Mẹ Hà nhìn thẳng vào bà thông gia tương lai, giọng điềm nhiên nhưng sắc lạnh:

“Thôi, khỏi cưới xin gì. Chúng tôi nghĩ lại rồi. Con tôi có bầu thì nó vẫn là cháu của chúng tôi. Chúng tôi tự nuôi, không cần các anh chị, cũng không cần cái ‘cưới cho là may’ nữa. Chúng tôi xui thì chịu vậy!”

Nói xong, bà đóng sập cửa. Không ai trong nhà gái thèm quan tâm đến đám người đứng như trời trồng ngoài sân.

Nhà trai thì không tin nổi chuyện thế này lại xảy ra. Những người họ hàng đi cùng dồn dập quay sang mẹ Minh, hỏi bà đã nói gì, làm gì mà để xảy ra chuyện này? Mẹ Minh mặt nóng bừng, nhưng không nói một lời. Bà lẳng lặng lên xe, ra hiệu cho cả đoàn về.

Minh đứng yên, mặt mày tái mét vì vừa m:ất vợ vừa m:ất con. Giữa sự im lặng nặng nề, giọng Minh vang lên, mang theo nỗi hối hận đến muộn màng:

“Mẹ ơi, thế là không cưới nữa à? Thế là con mất con à?”

Không ai biết sau này Minh làm gì. Anh có tìm cách sửa sai? Có đến xin Hà tha thứ? Hay anh chỉ biết nuối tiếc một đời?

Khi câu chuyện này lan truyền trên mạng, có hai luồng ý kiến trái chiều. Một bên hả hê, cho rằng cách hành xử của nhà gái quá đẹp, quá xứng đáng với những gì họ phải chịu đựng. Một bên tiếc nuối, nói rằng một gia đình trọn vẹn vẫn hơn một nửa gia đình hạnh phúc, rằng đứa trẻ đáng lẽ không nên bị tước đi cơ hội có cả bố lẫn mẹ.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/den-ruoc-dau-luc-4h-sang-nha-gai-van-dang-ngu-dien-tat-toi-om-me-co-dau-lo-mat-ra-noi-dung-1-cau-khien-ca-ho-nha-trai-tai-mat-d274602.html