Anh Tuấn – chồng chị – đứng trong hiên nhà, tay ôm eo cô bồ trẻ, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên như thể đang tiễn ai đó không liên quan. Chị Hương không khóc, chỉ mím môi, siết chặt tay con rồi dắt bé rời đi.
Bất ngờ, cô bồ của anh Tuấn là Trâm chạy theo. Cô ta dúi vào tay chị Hương một xấp tiền, cười khẩy:
“Cầm lấy mà thuê nhà trọ mấy hôm. Ba ngày thôi. Ba ngày nữa quay lại, chị sẽ thấy điều bất ngờ.”
Chị Hương nhìn cô ta, không nói một lời. Bản thân chị không cần tiền của người thứ ba, nhưng trong tay không còn đồng nào, chị buộc lòng phải nhận – vì con.
Ba ngày trôi qua chậm chạp. Chị Hương cùng con tạm trú ở nhà một người bạn cũ. Những đêm dài chị không ngủ được, không phải vì tiếc nuối cuộc hôn nhân ấy, mà vì lòng chị đau khi nghĩ đến đứa con sẽ lớn lên trong thiếu thốn tình cha, vì mình từng chọn sai người.
Sáng ngày thứ tư, chị quay lại ngôi nhà cũ. Không phải vì hy vọng được tha thứ hay muốn hàn gắn, mà vì lời nói kỳ lạ của Trâm cứ ám ảnh chị: “Chị sẽ thấy điều bất ngờ…”
Cánh cửa mở ra. Khung cảnh bên trong làm chị sững sờ.
Ngôi nhà ngổn ngang. Đồ đạc bị vứt tung tóe, bàn ghế xô lệch, ly vỡ đầy nền nhà. Trong góc, anh Tuấn đang ngồi bệt, hai tay ôm đầu, mặt mũi bơ phờ, tóc rối bù. Không thấy Trâm đâu.
Chị Hương chỉ đứng đó, không nói gì. Mãi đến khi anh ngẩng lên nhìn chị, ánh mắt tràn ngập hối hận và mệt mỏi.
“Cô ấy bỏ anh đi rồi…” – anh Tuấn lí nhí. “Cầm theo tiền, điện thoại, cả xe. Tất cả… là lừa anh. Cái nhà này cũng sắp bị ngân hàng siết.”
Chị Hương im lặng, rồi chậm rãi bước vào, bế đứa con nhỏ đang ngủ say trên vai. Đặt bé xuống ghế, chị rót cho mình cốc nước, như chưa từng có những đêm bị đuổi khỏi chính căn nhà của mình.
Anh Tuấn tiếp tục nói, như thể không còn giữ được điều gì trong lòng nữa:
“Cô ta bảo muốn thử xem anh có dám bỏ vợ con thật không. Không ngờ anh làm thật. Ba ngày qua, anh mới hiểu… mọi thứ anh có được, đều nhờ vào em.”
Chị nhìn anh – người đàn ông từng là chỗ dựa, từng là yêu thương, nhưng rồi cũng chính anh là người nhẫn tâm đẩy mẹ con chị ra đường. Ánh mắt chị không còn trách móc, cũng chẳng buồn giận. Chỉ còn sự bình thản của một người đã chạm đến đáy nỗi đau.
“Ba ngày… mà anh tưởng như cả đời. Em à, cho anh một cơ hội… Anh sai rồi.” – anh lắp bắp, giọng nghèn nghẹn.
Chị Hương không trả lời ngay. Chị quay sang nhìn con trai, đứa bé ngủ yên lành trong vòng tay mẹ. Rồi chị mới nói, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Anh không cần phải xin lỗi em. Hãy xin lỗi con – vì sự ích kỷ và nóng giận của mình. Anh tưởng có thể tìm thấy hạnh phúc bằng cách ruồng bỏ những điều thân thuộc, nhưng anh quên rằng, điều quý giá nhất đôi khi nằm ngay trước mắt.”
Anh Tuấn cúi đầu, giọt nước mắt chảy dài trên má.
Chị Hương đứng dậy, bế con, định rời đi. Nhưng ra đến cửa, chị quay lại nói:
“Em không hận anh. Nhưng em cũng không thể quay lại. Em sẽ sống một cuộc đời mới – vì con, và vì chính em. Còn anh, nếu còn chút lương tâm, hãy biết giữ lấy những gì còn lại.”
Chị bước đi, lần này là chủ động. Không còn đau đớn, không còn bị đuổi, mà là tự chọn cho mình một lối thoát.
Câu chuyện ấy không dài, nhưng khiến những người trong xóm bàn tán mãi. Người ta tiếc cho một người đàn ông đánh mất vợ hiền, thương cho người phụ nữ dám buông tay khi đã không còn hy vọng.
Còn Trâm – cô bồ “tốt bụng” kia – không ai rõ tung tích. Có người bảo cô ta chỉ muốn dạy cho anh Tuấn một bài học. Có người lại nói đó chỉ là chiêu trò lừa đảo. Nhưng với chị Hương, cô ta là chiếc gương phản chiếu rõ nhất lòng dạ con người – khi tham lam xen vào hạnh phúc người khác, thì chính họ cũng sẽ phải gánh hậu quả.
Đừng bao giờ thử thách lòng kiên nhẫn và tình yêu của người từng hy sinh vì mình. Vì khi họ rời đi, không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ đã mạnh mẽ đến mức không cần ai bên cạnh nữa.
….
Ba năm sau…
Trong một buổi hội thảo dành cho những phụ nữ khởi nghiệp, người ta nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc giản dị nhưng đầy thần thái đang đứng trên sân khấu. Giọng chị nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều khiến cả khán phòng lặng đi.
Đó là chị Hương – hiện là chủ một thương hiệu bánh thủ công nổi tiếng được nhiều người tin dùng. Chị bắt đầu từ con số 0, tay trắng, chỉ có đôi bàn tay khéo léo và một ý chí sắt đá. Chị vừa nói chuyện với các chị em cùng cảnh, vừa cười hiền, ánh mắt sáng lên mỗi khi nhắc đến con trai mình – cậu bé giờ đã vào lớp 1, ngoan ngoãn và thông minh, luôn tự hào về mẹ.
“Có những cú ngã tưởng như tận cùng, nhưng đôi khi lại là cú hích để mình đứng lên mạnh mẽ hơn. Tôi từng nghĩ đời mình đã khép lại, nhưng hóa ra, chính lúc bị đẩy ra khỏi vùng an toàn, tôi mới thực sự bắt đầu sống đúng nghĩa.” – chị kết thúc bài chia sẻ trong những tràng pháo tay không ngớt.
Sau buổi hội thảo, có người bắt gặp một người đàn ông đứng phía xa, lặng lẽ nhìn chị. Là anh Tuấn. Vẫn dáng vẻ quen thuộc ấy, nhưng không còn cao ngạo như xưa. Anh không dám bước tới chào hỏi, chỉ đứng nhìn từ xa, rồi quay đi.
Chị Hương thấy, nhưng không bước tới. Chị không tránh né, cũng không đau lòng nữa. Đơn giản, vì chị hiểu: có những người chỉ nên là ký ức. Chị mỉm cười, nắm tay con trai, đi thẳng về phía trước – nơi ánh sáng đang chờ.
Và lần này, chính chị là người viết lại cuộc đời mình – không cần chờ ai cứu vớt.